Mặc dù Tô Vũ đồng ý hơi miễn cưỡng, nhưng khi nghe được câu trả lời khẳng định của anh, Thẩm Hân Duyệt gật đầu thật mạnh, cảm thấy nhẹ nhõm.
"Anh... anh, chúng ta nên... nên làm gì bây giờ?" Từ Thiên Cường ngồi bên cạnh Từ Thiên Thành lúc này sắc mặt cũng âm trầm, nhưng tay lại lặng lẽ thò vào trong túi, chạm vào súng.
Chỉ cần Từ Thiên Thành nói một câu, ông ta có thể lập tức giết chết mấy người trước mặt này.
Từ Thiên Thành dùng ngón chân cũng biết Từ Thiên Cường muốn làm gì.
Bây giờ nếu ông ta rút súng ra, không biết có thể giết được Tô Vũ hay không, phải biết là người trước mặt này đứng trước nhiều người như vậy mà có thể thần không biết quỷ không hay giết người.
Thủ đoạn của anh cao đến đâu thì không biết, nhưng Từ Thiên Thành có đủ lý do để tin rằng động tác của người này còn nhanh hơn đạn bắn.
Vì vậy không đến mức hết thuốc chữa thì không cần rút súng.
Bởi vì điều đó có nghĩa là hoàn toàn trở mặt với Thẩm Ngạo. Có thể giết được Tô Vũ thì tốt, nhưng nếu không thể, người chết sẽ là bọn họ.
Bây giờ Hải Đông Hội mới khôi phục, chỉ cần Từ Thiên Thành giải thích rằng hợp đồng ngày hôm nay vô hiệu, quay trở lại Thượng Nhiêu.
Tin rằng trong thời gian ngắn Thẩm Ngạo sẽ không ra tay với ông ta. Đợi ông ta quay về nói cho ông Diêm những chuyện này, ông Diêm chắc chắn sẽ không ngồi yên, trơ mắt nhìn sự mất cân bằng quyền lực giữa Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang.
Như vậy, Từ Thiên Thành ít nhất cũng có thể giữ được Thượng Nhiêu, về phần sau này nên làm gì, đó là chuyện của tương lai.
Nhìn tình hình trước mắt đột nhiên thay đổi chóng mặt.
Quy tắc do ông Diêm đặt ra là ai có thực lực thì có quyền lên tiếng.
Bây giờ xem ra bên phía Từ Thiên Thành không còn ai dám ứng chiến với Tô Vũ, những người vừa ký hợp đồng chuyển sang phe Từ Thiên Thành lại bắt đầu xu nịnh Thẩm Ngạo như chó vẫy đuôi.
"Hội trưởng, chúc mừng hội trưởng có được một người con rể tốt như vậy. Tôi thực sự mừng thay cho hội trưởng. Hợp đồng vừa rồi đều là do tên hồ ly Từ Thiên Thành kia, ông ta đã uy hiếp tính mạng của vợ con tôi. Tôi thực sự không còn cách nào khác, xin hội trưởng tha thứ cho tôi.”
Ông chủ của một thương hội là người đầu tiên nói với Thẩm Ngạo. Hơn nữa để thể hiện sự chân thành của mình, ông ta đã thẳng tay xé bỏ hợp đồng vừa rồi.
Sau khi nhìn thấy tấm gương này, mọi người đều biết lúc này phải làm gì.
Bọn họ lần lượt tìm ra đủ loại lý do, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều dồn hết trách nhiệm lên người Từ Thiên Thành.
Bọn họ đều vô tội, đều bị động, chỉ mong Thẩm Ngạo nể tình cũ lần này có thể tha thứ cho bọn họ.
Thật ra Thẩm Ngạo biết rõ hơn ai hết những người này đang nghĩ gì.
Trước đó vì lợi ích mà nương nhờ Từ Thiên Thành, bây giờ lại vì lợi ích mà chạy về như một con chó.
Nếu là trước đây, Thẩm Ngạo sẽ không chút do dự đá bay những người như vậy.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác, mối quan hệ giữa ông ta và Tô Vũ không ổn định. Cộng với những hành động khiêu khích trước đây của Hắc Hùng và Ngô Tú Phong, làm cho giữa họ chỉ tồn tại mối quan hệ lợi ích.
Bây giờ nếu Thẩm Ngạo mượn thế Tô Vũ gây thù chuốc oán quá nhiều, sẽ đẩy bọn họ về bên Từ Thiên Thành, để bọn họ kết bè với nhau.
Sau đó cá chết lưới rách với ông ta, như vậy không tốt cho ai cả. Vì vậy, dựa trên nguyên tắc dĩ hòa vi quý của thương nhân, lợi ích là trên hết, dù là mặt ngoài thì ông ta cũng phải đồng ý.
Nếu có vướng mắc gì, đợi giải quyết sau.
Thẩm Ngạo đứng dậy nói với mọi người: “Mọi người, Thẩm Ngạo tôi là người thế nào? Tôi tin rằng trong lòng mỗi người đều có nhận định, tôi biết mọi người đều không có lựa chọn nào khác, cho nên tôi sẽ không truy cứu, ai cũng có nỗi khổ riêng. Chỉ mong trong công việc kinh doanh sau này, mọi người sẽ vững lòng trợ giúp."
Nhìn Thẩm Ngạo chắp tay nói, mọi người đều tỏ ý nghe lời hội trưởng Thẩm sai đâu đánh đó.
Điều này khiến Từ Thiên Thành như ngồi trên bàn chông, muốn quay đầu rời đi, nhưng bây giờ đang ở trên thuyền, ông ta có thể đi đâu?
Vì vậy cuối cùng chỉ có thể cắn răng chúc mừng Thẩm Ngạo: “Hội trưởng Thẩm có được một người con rể như vậy đúng là may mắn. Ban nãy tôi mất bình tĩnh, tôi muốn xin lỗi ông. Nếu đã vậy, chúng ta cứ làm theo quy tắc của ông Diêm, ông thấy thế nào?”
Nói xong, Từ Thiên Thành lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Tô Vũ, như muốn hỏi ý kiến của anh.
Thẩm Ngạo cũng quay đầu nhìn Tô Vũ, lúc này ông ta không dám nhiều lời, ông ta căn bản không hiểu tính cách của người trước mặt.
Lúc trước khi ăn cơm ở Bách Vị Cư, rõ ràng anh đã nhìn thấu âm mưu của ông ta, nhưng lại bỏ đi, khiến Thẩm Ngạo cảm thấy hơi hèn.
Sau đó anh giết Ngô Tú Phong một cách nhẹ nhàng, có thể coi là quyết đoán nhanh gọn, thủ đoạn tàn nhẫn.
Ngay khi Thẩm Ngạo cho rằng Tô Vũ sẽ coi Hải Đông Hội là kẻ thù thì người này lại không để ý đến hiềm khích lúc trước, ra tay cứu Hải Đông Hội thoát nạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...