Truyền Nhân Thần Y

Mà Bạch Nhãn Hạt Tử vừa nói, trên tay người đó dường như có manh mối quan trọng nào đó, nên Tô Vũ nghĩ người này có lẽ sẽ là hướng dẫn viên không tồi của họ.

Cùng lắm thì đến lúc đó nói với anh ta, vàng bạc châu báu trong thành cổ đều thuộc về anh ta là được.

Sáng sớm hôm sau, Tô Vũ tìm được người đã nói những lời này với Bạch Nhãn Hạt Tử hôm qua, hỏi han một hồi mới biết được, đối phương đã lên đường xuất phát từ hôm qua lúc Tô Vũ và mọi người đến, ước chừng nếu nhanh thì bây giờ đã vào sa mạc rồi.

Không biết tại sao, Tô Vũ cảm thấy tên Nandi này chắc chăn có thể dẫn họ †ìm ra tòa thành cổ trong sa mạc kia.

"Chúng ta xuất phát ngay bây giờ, bằng mọi giá phải đuổi kịp người xuất phát trước." Một câu của Tô Vũ khiến những người khác ngoài Bạch Nhãn Hạt Tử đều xốc lại tinh thần, thu dọn trang bị xong.

Sandhu còn cho họ mượn hai chiếc máy kéo hiếm hoi trong nước, một chiếc dùng để chở người và trang bị, một chiếc dùng để chở lạc đà.


Máy kéo có thể chở họ đến rìa sa mạc, nhưng muốn vào sa mạc thì chỉ có thể cưỡi lạc đà thôi.

Còn Bạch Nhãn Hạt Tử thì một trăm phần trăm không muốn, thấy mọi người sắp xuất phát, nên vội ngăn cản: "Này, Tô tiên sinh à, làm vậy có hơi vội vàng quá không? Chúng ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Với lại ngài nói xem, chúng ta vẫn chưa biết có bị lạ nước lạ cái, không thích hợp với khí hậu hay không, lỡ lúc đó giữa đường xảy ra vấn đề gì, thì khó xử lắm."

Theo cách nói của Bạch Nhãn Hạt Tử, thì cả nhóm ít nhất cũng nên ở đây mười ngày nửa tháng, lấy danh nghĩa thích nghỉ khí hậu, nhưng thực ra tên này chỉ đang muốn nghỉ dưỡng thôi.

Phải biết rằng, họ có thể đợi, nhưng bao nhiêu người ở Tân Hải thì không có nhiều thời gian để đợi như vậy.

Đừng nói là không hợp khí hậu, cho dù lúc này trời giáng dị tượng thì Tô Vũ cũng phải xông vào sa mạc.

"Tôi thấy ông đang chìm đắm trong vùng đất hiền hòa xứ người này rồi phải không? Thế này đi, đợi chúng ta về, ông có thể không cần về cùng bọn tôi, cứ ở lại đây, dù sao Hoa Hạ bao la, thêm ông cũng không nhiều, bớt ông cũng không ít, biết đâu ông ở đây còn có thể làm phò mã gì đó, ông nói xem có đúng không."

'Tô Vũ bắt đầu trêu chọc Bạch Nhãn Hạt Tử.

Thấy Tô Vũ và mọi người sắp lên đường rời đi, hoàn toàn phớt lờ đề nghị của mình, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng biết mình chỉ đang tự chuốc lấy phiền phức.

Dù sao yếu không thể địch lại mạnh, mình mang cái danh đội trưởng, rốt cuộc chẳng phải vẫn là Tô Vũ nói sao tính vậy sao?

"Trời ơi, tôi không quản các người nữa, không nghe lời người già thì thiệt thòi ngay trước mắt. Tôi không đi sa mạc cùng các người đâu, hôm qua tôi vừa đến đây đã không thích ứng với khí hậu, nôn mửa tiêu chảy, giờ cả người đều kiệt sức rồi, tôi cứ ở đây đợi tin tốt của các người vậy."

Nói rồi, Bạch Nhãn Hạt Tử như một ông già bất đắc dĩ ngồi phịch xuống đống cỏ khô bên cạnh.


Đúng là ứng với câu nói xưa của người già, bùn nhão không đỡ nổi tường.

Nếu mang theo Bạch Nhãn Hạt Tử đi, rồi lại để ông ta ở đây ăn chơi trác táng, thì có ý nghĩa gì chứ?

"Thôi được rồi, ông đừng tìm nhiều lý do với tôi nữa, hôm nay cho dù ông chỉ còn nửa cái mạng thì cũng phải đi với tôi, còn việc ông tự đi hay tôi trói ông lôi đi, thì ông tự chọn đi."

Chất đồ cần thiết lên xe xong, Tô Vũ nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử đang ngồi một bên, coi như ra tối hậu thư cho ông ta.

Bạch Nhấn Hạt Tử nhìn có vẻ hơi yếu ớt thật, nhưng người khác có lẽ không biết, còn Tô Vũ thì biết rõ, đây không phải lạ nước lạ cái gì, mà là tên này uống rượu nhiều quá gây ra thôi.

Ném ông ta lên xe cùng với lạc đà, chưa đầy nửa ngày, chắc chăn sẽ khỏi.

Nghe lời Tô Vũ xong, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng thực sự hết cách, chủ động trèo lên máy kéo, lôi ra một tấm chăn quấn kín cả người rồi ngủ thiếp đi.


Thực ra ông ta cũng không ngu, ở chỗ xa lạ thế này, đi theo Tô Vũ có lẽ mới là an toàn nhất.

Bởi vì ở đây, tuy bề ngoài trông mọi người đều rất lịch sự với ông ta. Nhưng sự lịch sự đó dựa trên cái gì, Bạch Nhãn Hạt Tử đều hiểu cả.

Chẳng phải là nhằm vào tiền trong túi ông ta sao, mà trước đó Tô Vũ mới nói cho ông ta đạo lý kẻ thường dân vô tội mà mang của quý thì có tội.

Ông ta không muốn chết ở xứ người vô cớ đâu.

Máy kéo chạy trên đường gồ ghề xóc nảy, có mấy lần Bạch Nhấn Hạt Tử đều than phiền, nói gì mà muốn giàu trước hết phải làm đường, chẳng trách nơi này nghèo thế, cũng không phải không có lý do.

Nói thật, trước khi đến, có lế họ đều không thể tưởng tượng trên thế này vẫn còn nơi nghèo khó đến vậy, một số cơ sở hạ tầng cơ bản của họ còn chưa đủ hoàn thiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui