Truyền Nhân Thần Y

Bạch Nhãn Hạt Tử nói xong, ba người còn lại đều muốn cười, nhưng lại không biết tên Bạch Nhãn Hạt Tử này có quan hệ gì với Tô Vũ, nên cũng không cười thành tiếng.

Địa Lý Bính vẫn luôn là người tiên phong mở đường của đội Dạ Oanh, có kinh nghiệm rất phong phú dưới lòng đất.

Ví dụ như dưới loại chất đất nào có cổ mộ hay không, thông thường, chỉ cần đất do xẻng Lạc Dương xúc lên, anh ta đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ, là có thể biết tám chín phần mười.

Hơn nữa việc đào đường mộ cũng rất giỏi, có thể nói, anh ta chính là bàn tay công binh tồn tại trong dân gian.

Lúc này chỉ nghe anh ta nói: "Tô tiên sinh, nơi chúng ta sẽ đến lần này là sa mạc, có mấy vấn đề tôi nghĩ chúng ta nên bàn trước, chúng tôi không hề có kinh nghiệm thực chiến ở sa mạc nào, ngài cũng biết trước đây chúng tôi làm gì rồi đấy.


Tuy rằng trong sa mạc cũng có rất nhiều cổ mộ thời xưa, nhưng thời gian lâu sẽ bị cát vàng che phủ, trên bề mặt căn bản nhìn không ra manh mối, chúng tôi cũng rất ít ra tay với mộ kiểu này.

Còn một vấn đề nữa là, độ khó hình thành đường mộ trong sa mạc rất lớn, cho dù chúng ta tìm được tòa thành cổ tồn tại trong lịch sử đó, đến lúc muốn xuống dưới thì độ khó tuyệt đối cũng không nhỏ."

Những gì tên Bạch Nhãn Hạt Tử kia vừa nói quả thực là lời vô ích, còn những vấn đề Địa Lý Bính đưa ra bây giờ quả thực nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động.

Vừa hay, vì máy bay phải băng qua cả Thái Bình Dương, nên trong khoảng thời gian này, vừa vặn có thể bàn bạc kỹ mấy vấn đề này.


Những người từng đi trong sa mạc đều biết, độ lưu động của cát vàng rất lớn, đừng nói là đào đường hầm trên mặt cát, cho dù bạn muốn đào một cái hố, cũng sẽ nhanh chóng bị lấp đầy lại do tính lưu động của cát vàng.

Đây chỉ là một trong số đó, còn một vấn đề nữa, đây mới là mấu chốt nhất, đó là vị trí cụ thể của tòa thành cổ đó trong sa mạc, không ai có thể biết được, không tìm được vị trí cụ thể của thành cổ, tất nhiên mọi thứ sẽ không thể bắt tay vào làm.

Mà mục đích lớn nhất Tô Vũ tìm họ đến, thực ra chính là thông qua một số phương pháp dân gian hoặc kinh nghiệm của họ, tìm ra vị trí đại khái của tòa thành cổ đó, chỉ cần có thể tìm được vị trí đại khái của thành cổ thì Tô Vũ sẽ có cách khác để xuống được thành cổ.

"Các người nói xem, các người có cách nào không?" Tô Vũ liếc nhìn ba người ngoài Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi.

Lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử cảm thấy mình như bị lãng quên, nên lên tiếng: "Hề hề, cái đó, tôi biết, tôi biết một cách hay. Lần này chúng ta được nhiều nước quốc tế hợp tác hết mình mà đúng không? Đến lúc đó chúng ta cứ ngồi trên trực thăng, tay cầm ly rượu Brandy nhìn qua ống nhòm là được.


Ngài nghĩ xem, đó là một tòa thành cổ, cho dù bị cát vàng che lấp, cũng nên để lại một số dấu vết trên mặt đất chứ, đúng không nào? Chỉ cần tìm được một số đống đổ nát, đến lúc đó chúng ta lại xuống tìm kiếm theo kiểu trải thảm là được rồi"

Điều Bạch Nhãn Hạt Tử nghĩ thì quá dễ dàng, chỉ có điều trong lòng Tô Vũ hiểu rõ, tuy lần hành động này có sự ủng hộ của tổ chức quốc tế, nhưng sự ủng hộ này lại không phải vô điều kiện nghe theo mọi sự điều động của anh.

Chỉ là không can thiệp vào việc nhập cảnh của anh thôi, còn những gì Bạch Nhãn Hạt Tử nói như huy động nhiều máy móc hiện đại tiên tiến để tìm kiếm, thì

tuyệt đối không thể thực hiện được.

Xuyên Thiên Hầu nghe xong liên tục lắc đầu nói:

"Không không không, ông vẫn chưa hiểu rõ lắm về sa mạc, tòa thành cổ đó cách chúng ta đã hơn ngàn năm lịch sử, mà vị trí sa mạc Rubhali, quanh năm đều chịu ảnh hưởng của gió mùa hải lưu, gò cát di chuyển rất nhanh, rất có thể di tích của tòa cổ thành đó đã sớm bị cát vàng che lấp hoàn toàn, quả thực khó tìm được dấu vết của nó."


Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử tức giận giậm chân: "Có nhầm không vậy, nghe ý các người như là muốn đi bộ vào sa mạc, thế thì chết người đấy."

"Chẳng lẽ đội trưởng còn có cách nào hay hơn sao?" Dạ Oanh quay đầu nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi.

"Cái đó, trước tiên các người đừng kích động, nghe tôi nói được không. Cô xem, chúng ta vào sa mạc rồi, cũng chẳng có bản đồ nào mà dùng, thế thì tuyệt đối có thể bị lạc đường, lạc trong sa mạc và lạc trên biển, chỉ có một đạo lý, thứ đợi chúng ta chính là cái chết, nên tôi nghĩ chuyện này vẫn cần bàn bạc kỹ lưỡng, phải lập kế hoạch cho tốt mới được."

Bạch Nhấn Hạt Tử vừa nghe nói mọi người sắp phải đi bộ vào sa mạc, lập tức đưa ra ý kiến phản đối, ít nhất với bản thân ông ta, vốn nghĩ chuyến đi này chỉ là du lịch xuyên quốc gia, nếu thực sự ném đống xương già này vào sa mạc, thì ông ta sẽ lỗ to mất.

Tô Vũ nghe xong cũng thấy ai cũng có lý của mình, nhưng quá trình thế nào, thực ra Tô Vũ không mấy để ý, anh chỉ cần kết quả, tìm được thành cổ bằng bất cứ cách nào cũng được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui