Nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử tự mãn, Tô Vũ lắc đầu nói: "Có câu nói, kẻ thường dân vô tội mà mang của quý thì có tội, ông có nghe chưa?”
Bạch Nhấn Hạt Tử cau mày, suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu lắm, sau đó Tô Vũ giải thích: "Ông xem, bây giờ virus Haifra hoành hành bên ngoài, không cần tôi nói ông cũng biết rồi đúng không?”
Bạch Nhãn Hạt Tử gật đầu nói: "Vậy thì liên quan gì đến tôi chứ?"
Phải biết giờ đây Bạch Nhãn Hạt Tử tự cho rằng mình là người rất có bản lĩnh, có cảm giác như một đứa con của trời.
"Liên quan gì đến ông à, ông thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không nhìn ra sao? Chỉ có huyết thanh tinh chế từ máu của ông mới có thể chữa trị bệnh nhân nhiễm Haifra, đúng không?" Tô Vũ nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử gật đầu.
"Vậy tôi hỏi ông, có bao nhiêu bệnh nhân? Ông lại có bao nhiêu máu?" Lời Tô Vũ vừa dứt, Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức cảm thấy da đầu tê rần.
Vấn đề này ông ta quả thực chưa từng nghĩ tới, bệnh nhân trong bệnh viện nhiều vô kể, hơn nữa vẫn liên tục có thêm bệnh nhân mới đổ vào, cho dù Bạch Nhãn Hạt Tử có nhiều máu đến mấy cũng không đủ dùng.
"Tô tiên sinh, ý ngài là, họ sẽ giết tôi sao?" Lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử rõ ràng hơi căng thẳng.
'Tô Vũ nhíu mày nói: "Chuyện này, cũng không dám chắc, nhưng mà, nếu có thể dùng mạng của ông để cứu nhiều mạng hơn, tôi tin kể cả ông và tất cả mọi người đều sẽ quyết định ngay lập tức không chút do dự. Tôi tự hào vì có một người bạn như ông, sẵn sàng hy sinh vì đại chúng nhân dân."
Nói xong, Tô Vũ cúi đầu thật sâu về phía Bạch Nhãn Hạt Tử, ý nghĩa của cái cúi đầu này, nhìn thế nào Bạch Nhãn Hạt Tử cũng thấy hơi giống như tưởng niệm trong lễ tang.
Nói gì mà tinh thần hy sinh chứ, sống chẳng phải tốt hơn sao?
Nói xong Tô Vũ quay người định bỏ đi, lần này Bạch Nhấn Hạt Tử không thể ngồi yên được nữa, vội vàng nhảy xuống giường chặn trước mặt Tô Vũ nói: "Tô tiên sinh, tôi nghĩ chuyện của chúng ta vẫn có thể thương lượng mà, tôi vốn là kẻ phong lưu, bây giờ thân thể cũng không có vấn đề gì lớn lắm, nên tôi vẫn muốn ra ngoài tung hoành một phen."
"Nói vậy, ông đồng ý đi sa mạc với tôi rồi?" Tô Vũ liếc nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử.
"Đồng ý đồng ý, chúng ta là tình bạn vững chắc thành lập từ việc vào sinh ra tử, ngài cần giúp gì tôi nhất định xông vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ." Xem ra đối phó với từng người khác nhau vẫn phải dùng cách khác nhau, đối phó với Bạch Nhấn Hạt Tử, nếu không dùng biện pháp đặc biệt thì ông ta tuyệt đối không thành thật.
"Đây là do ông tự nói, tôi không hề ép buộc ông đâu nhé, nếu ông thực sự thấy nguy hiểm, tôi vẫn khuyên ông đừng đi, vì đường xa là một phương diện, phương diện khác là điều kiện hạn chế, ông đã từng tuổi này e là chịu không nổi vất vả." Lúc này Tô Vũ lại giở trò lạt mềm buộc chặt.
Còn Bạch Nhãn Hạt Tử thì lắc đầu lia lịa như trống bỏi nói: "Làm gì có chuyện ép buộc chứ? Hơn nữa mạng của Bạch Nhãn Hạt Tử tôi vốn rẻ rúng, đcó sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp đâu chứ, ngài yên tâm, tuyệt đối không vấn đề gì."
Đối với Bạch Nhãn Hạt Tử mà nói, đi theo Tô Vũ ra ngoài thì chỉ là có thể nguy hiểm, đến lúc đó cùng lắm cũng chỉ trốn sau lưng người khác là được, dù sao Tô Vũ ra ngoài cũng không thể chỉ dẫn mình ông ta đi chứ?
Hơn nữa, đi theo Tô Vũ ra ngoài chỉ là có nguy hiểm, nhưng ở lại bệnh viện khoe khoang thì rõ ràng là bị hút cạn máu, nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng Bạch Nhãn Hạt Tử đã thấy không rét mà run.
'Tô Vũ dẫn theo Bạch Nhãn Hạt Tử không phải vì lão già này có bản lĩnh gì ghê gớm.
Nguyên nhân có hai mặt:
Thứ nhất, dù sao Bạch Nhãn Hạt Tử cũng đã hợp tác với mình một lần, ít nhiều cũng tính là người nhà, tuy hèn nhát sợ chết nhưng rốt cuộc vẫn có chỗ dùng được, ví dụ như lần trước, nếu không có tên này, Tô Vũ chưa chắc đã tìm được Biển Đen thuận lợi.
Thứ hai, vẫn là vì thân thể của Bạch Nhãn Hạt Tử, virus Haifra đối với người khác là có thể gây chết người, nhưng với Bạch Nhãn Hạt Tử lại không có lo ngại như vậy, nên dẫn theo ông ta đỡ được nhiều phiền phức.
"Không biết khi nào chúng ta xuất phát, và chúng ta sẽ đi đến nơi nào vậy?” Lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử có thể nói là không muốn ở trong bệnh viện thêm một khắc nào nữa, bởi vì sau khi nghe Tô Vũ nói vậy, ông ta cảm thấy nơi này không phải bệnh viện, mà đơn giản là địa ngục, tất nhiên lúc này ông ta chỉ muốn chuồn nhanh thôi.
Tô Vũ vẫy tay nói: "Chuyện này chưa gấp, còn đi đâu thì đến lúc đó ông sẽ biết, chúng ta còn cần xác định những người cần thiết đã rồi tính."
Nói xong, Tô Vũ nhìn Phó Cổ cười nói: "Ông chủ Phó, tôi còn có việc muốn mời anh giúp một tay."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...