Truyền Nhân Thần Y

Nhưng cũng chưa đến mức như Mã Hiểu Lộ nghĩ, vì thế anh véo má Mã Hiểu Lộ nói:

"Em biết quan tâm thế này từ bao giờ thế? Nếu thực sự đói bụng thì mau dậy đi, thím Giang nấu cháo bát bảo cho em rồi đấy."

Mã Hiểu Lộ khẽ gật đầu, ngồi dậy từ trên giường, mặc thêm một chiếc áo. khoác, đi đôi dép bông hồng nhỏ rồi cùng Tô Vũ xuống lầu.

Thấy Mã Hiểu Lộ tỉnh lại, thím Giang vẫn chưa ngủ vội đứng dậy nói:

"Phu nhân tỉnh rồi à, tôi đi hâm nóng cháo cho cô ngay đây." Nói xong không đợi Mã Hiểu Lộ từ chối, bà ấy đã nhanh chân bước vào bếp.

Lâm Thiến đang ngồi trên sofa lặng lẽ cầu nguyện cũng mở mắt ra, thấy Mã Hiểu Lộ đi tới, vội vàng đưa tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

"Hiểu Lộ, con không sao chứ?" Nhìn ánh mắt quan tâm của mẹ, Mã Hiểu Lộ mỉm cười gật đầu.

"Không sao rồi, chỉ là hơi đói bụng, nên muốn ăn chút gì đó thôi. Đúng rồi mẹ, muộn thế này rồi, mẹ mau đi ngủ đi."


Vẫn là vì lo lắng cho Mã Hiểu Lộ, nên Lâm Thiến mới không ngủ, bây giờ thấy Mã Hiểu Lộ không sao, bà cũng yên tâm gật đầu.

Đứng dậy bước vào phòng ngủ của mình.

"Phu nhân, ăn từ từ thôi, hơi nóng đấy." Chỉ một lát sau, thím Giang đã hâm nóng cháo bưng ra cho Mã Hiểu Lộ.

Mã Hiểu Lộ đưa hai tay bưng chén nhỏ sưởi ấm tay, quay đầu lại cười với thím Giang nói: "Cảm ơn thím, trễ rồi, thím mau đi ngủ đi."

Thím Giang gật đầu, lau tay lên tạp đề trước eo rồi nói: "Vâng, nếu còn có gì cần dặn dò thì cô cứ gọi tôi."

Sau khi thím Giang về phòng, Mã Hiểu Lộ nhìn cánh cửa lớn trống rỗng, cơn gió thu lạnh lếo tùy ý lùa vào, khiến cô rụt cổ lại.

Đột nhiên, Mã Hiểu Lộ đặt thìa xuống hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Thúy đâu?"

Trong trí nhớ của Mã Hiểu Lộ, hình như Tiểu Thúy bị thương khá nặng, lúc đó đã ngã xuống đất bất tỉnh.

Tô Vũ nhẹ nhàng ôm vai Mã Hiểu Lộ nói: "Mau ăn đi, ăn xong lên lầu ngủ, Tiểu Thúy đã được đưa vào bệnh viện rồi, Tuyết Ny đang chăm sóc cô ấy, ngày

mai chúng ta cùng đến bệnh viện thăm cô ấy, sẽ không sao đâu."

Mã Hiểu Lộ gật đầu, ăn hết hai bát cháo rồi lại lên lầu ngủ.

Một đêm yên tĩnh, sương mù buổi sớm nhẹ nhàng lướt từ cửa nhà Tô Vũ đang mở toang chui vào, tràn ngập khắp phòng khách sang trọng.

Tô Vũ gọi điện cho Thẩm Ngạo, cửa nhà và một số đồ đạc bị phá hỏng, cần phải mua mới, hơn nữa tối hôm qua Tô Vũ cũng đã hứa rồi.


Mọi tổn thất do hỏa hoạn gây ra đều sẽ do anh chịu trách nhiệm cá nhân, những việc vụn vặt này giao cho Thẩm Ngạo xử lý là thích hợp nhất.

Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ dậy từ sớm, trực tiếp đến bệnh viện. "Chuyện gì vậy? Sao lại đông người thế này?" Vừa bước vào bệnh viện, Mã

Hiểu Lộ đã thấy cả biển người, rất nhiều người trông sắc mặt không được tốt, thậm chí một số bệnh nhân nặng đã kiệt sức đến mức bất tỉnh.

"Không biết nữa, chắc là dịch cúm mùa đấy, trông bệnh viện lại sắp bận rộn rồi." Tô Vũ không để ý đến những thay đổi trên người họ, nào ngờ một trận dịch bệnh khủng khiếp quy mô lớn đã bắt đầu lộ diện.

Lên tầng 5 khu nội trú, họ thuận lợi tìm được phòng bệnh của Tiểu Thúy, khi bước vào thấy một y tá đang thay truyền dịch cho cô ấy.

Còn Tiểu Thúy dựa trên giường bệnh, tuy sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, cơ thể có cảm giác hơi mệt mỏi, nhưng đã tỉnh lại, có lẽ cũng không còn gì đáng ngại.

Thấy Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ bước vào, Tiểu Thúy vội muốn ngồi dậy, nhưng Mã Hiểu Lộ tiến lên hai bước ngăn cô ấy lại: 'Ấy ấy, cô năm yên đấy đừng cựa quậy, bây giờ cô là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi cho tốt. Tôi mang súp gà đến cho. cô này, lát nữa tôi bảo thím Giang nấu cháo yến cho cô nhé."

Tiểu Thúy ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Phu nhân, cảm ơn, thật sự phiền mọi người quá." Người hầu nhà Tô Vũ bình thường ăn cơm ở nhà cũng chẳng có gì khác biệt,

chủ nhân ăn gì thì họ ăn nấy, lúc đầu Mã Hiểu Lộ định muốn mọi người cùng ăn cho vui.


Nhưng người hầu cảm thấy dù chủ nhân có gần gũi thân thiện đến mấy, cũng nên có ranh giới chủ tớ, dù sao họ cũng phải lĩnh lương từ tay người ta.

Vì vậy, lần này Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ tự mình đến thăm, khiến Tiểu Thúy có cảm giác hơi lo sợ vì được cưng chiều.

"Nói cảm ơn gì chứ, mọi người đều là người một nhà cả mà. Hôm nay cảm thấy đỡ hơn chưa?" Mã Hiểu Lộ ngồi bên giường, nhẹ nhàng vén mái tóc hơi rối

của Tiểu Thúy hỏi.

Tiểu Thúy gật đầu: "Đã khá hơn nhiều rồi, bác sĩ cũng nói không sao cả, nghỉ ngơi vài hôm là có thể xuất viện. À mà, mọi người ở nhà không sao chứ ạ?"

Lúc đó Tiểu Thúy nhìn rõ mồn một, bà lão kia có khí thế hung hãn, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

"Không sao cả, đã qua rồi." Ngay lúc này, Tiêu Tuyết Ny vội vã bước vào.

Tô Vũ quay đầu nhìn, thấy trong mắt cô ấy có những tớ máu rõ ràng, chắc là do không nghỉ ngơi tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui