"Còn ai muốn trải nghiệm thử không?" Tô Vũ nhướn mày nhìn về phía Điền Tư Manh và Tiêu Trường Hà.
Hai người nhìn nhau, không ai dám nói gì, tự mình suy tính trong lòng nên làm gì tiếp theo.
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn lên trên, rồi Tề Dự bị ném thẳng xuống, ngay sau đó lại một trận gió cuốn lên, khiến ông ta hạ cánh an toàn trên boong thuyền.
Nếu nói Tề Dự lúc nãy chỉ run chân thôi, thì bây giờ toàn thân Tề Dự mềm nhũn, hồn phách cũng không còn nữa.
"Ầm!"
Theo một tiếng như sấm nổ, màn nước vốn bốc lên giữa không trung lúc này ầm ầm đổ xuống biển, lại một trận sóng lớn ập đến.
Khi tất cả mọi người hoàn hồn lại, xung quanh dường như đã trở về một mảnh tĩnh lặng, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mà nếu không tận mắt chứng kiến, chắc chẳng ai tin nổi, cũng không ai chịu thừa nhận, trong đại dương chưa được biết đến của loài người lại tồn tại sinh vật khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Sau lần này, Điền Tư Manh đã hiểu, câu nói trước đó của Tô Vũ rằng cô ta không thể mang đi thứ trong Biển Đen là như thế nào.
Đừng nói là bảo cô ta mang đi, chỉ cần liếc mắt nhìn qua thôi, cũng đủ để cô ta khó quên cả đời rồi.
"Reng reng!"
Đúng lúc mọi người chưa ai nói gì, điện thoại của Điền Tư Manh reo lên trước tiên: "Alô, co chủ không sao chứ?"
Người của Sơn Trang Quy Vân nhìn thấy con thuyền phía xa một lần nữa, lập tức gọi điện cho Điền Tư Manh.
Điền Tư Manh hít sâu một hơi, dường như không khí xung quanh vẫn còn thấm đẫm mùi nước biển mặn mặn.
"Không sao, các anh về trước đi."
Nghe tin Điền Tư Manh bình an vô sự, Tử Sĩ Huyễn Dạ cũng yên tâm.
Đồng thời bên kia Tiêu Trường Hà cũng nhận được điện thoại, báo bình an.
Còn tiếp theo, ngoài Tề Dự đang nằm bẹp trên boong ra, hai người kia đang suy tính trong lòng, sau này nên đối mặt với Tô Vũ ra sao.
Tô Vũ nắm trong tay sức mạnh khủng khiếp như vậy, mà những người từng trải như họ thì biết rõ, loại sức mạnh này đối với người bình thường tuyệt đối có thể gọi là hủy thiên diệt địa.
Nếu không tận mắt chứng kiến, họ cũng sẽ không tin, một người trông có vẻ bình thường, trẻ tuổi như vậy, anh dựa vào cái gì mà có thể nắm giữ sức mạnh này?
Nhưng sự thật đã rõ ràng trước mắt, giờ họ nên điều chỉnh lại lập trường của mình.
Bởi vì trước đó Điền Tư Manh vẫn cho rằng, quan hệ giữa cô ta và Tô Vũ hẳn là hợp tác, hoặc nói là lợi dụng lẫn nhau, nhưng bây giờ nhìn lại, dùng từ lấy lòng có lẽ thích hợp hơn một chút.
"Ba vị, bây giờ chúng ta có thể về được chưa?" Tô Vũ ngồi trên một cái ghế, ôm Mao Đầu trong lòng nhẹ nhàng nói.
Từ biểu cảm của họ, Tô Vũ có thể nhìn ra, họ đã hoàn toàn dẹp bỏ ý định tìm kiếm mấy thứ trong Biển Đen này, phàm nhân cuối cùng vẫn là phàm nhân, sớm đã bị dọa đến mức không chịu nổi rồi.
Dù sao giây phút trước tính mạng của mình còn bị đe dọa, thì ai sẽ nghĩ đến vấn đề lợi ích ở giây phút tiếp theo chứ?
Mà lý do Tô Vũ dốc sức đưa họ đến đây, không chỉ đơn giản là muốn dọa họ.
Anh cũng có tâm tư riêng của mình, Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang nhiều lắm cũng chỉ có thể ngẩng cao đầu ở Tân Hải và Thượng Nhiêu, lấy chuyện trước đó Tô Vũ muốn tìm một số dược liệu quý hiếm làm ví dụ thì đã thấy rất vất vả rồi.
Cho nên muốn tìm thêm nhiều dược liệu quý, anh cần phải vươn thế lực của mình ra toàn quốc, thậm chí toàn thế giới.
Tiến độ tu luyện của bản thân, điều này cũng không phải quá gấp.
Trước kia sở dĩ hơi gấp gáp muốn tăng tu vi là vì Tô Vũ muốn đứng vững ở thế giới này, mà tiền đề để đứng vững, chính là bản thân phải đủ mạnh, mạnh đến mức bất kỳ đối thủ nào cũng phải ngước nhìn ngưỡng mộ anh.
Mà rõ ràng bây giờ Tô Vũ đã đạt được mục đích như vậy, thậm chí với hành động vừa rồi của Tô Vũ, dù là Điền Tư Manh hay Tiêu Trường Hà ở trước mặt, chắc hẳn họ đều đã rõ.
Tô Vũ đã có sức mạnh thống trị thế giới này, mà lấy lòng một người như vậy, đối với họ mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.
Dù là quá khứ hay hiện tại, sức mạnh vĩnh viễn là thước đo duy nhất để được người khác tôn trọng, muốn đánh sắt cũng cần bản thân phải cứng chính là đạo lý như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...