Cảm thấy có động tĩnh ở đây, người của Sơn Trang Quy Vân và nhà họ Tiêu vẫn luôn theo sau con thuyền gần như cùng lúc tỏ ra cảnh giác.
Sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Mà ở trên sân thượng ngoài trời tầng 3, Tô Vũ đứng ở chính giữa, tay cầm lá cờ Thanh Giao, quét mắt nhìn khắp bốn phía.
Tất cả mọi người đều nhíu chặt mày, không biết tiếp theo rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?
"Tô tiên sinh, đây chính là thứ trong Biển Đen mà anh nói sao?" Điền Tư Manh nhìn lá cờ Thanh Giao trong tay Tô Vũ hỏi.
Tô Vũ cười rồi không nói gì, mà chỉ khẽ vẫy lá cờ Thanh Giao trong tay.
Nhìn bề ngoài dường như không có gì thay đổi, nhưng thực tế, ở mười ngàn mét trên không, vô số đám mây dần tụ lại thành một lớp mây dày.
Dưới lớp mây, ở ngàn mét dưới đáy biển, chín con giao long của núi hình vòng cung đang lao về phía này với tốc độ cực nhanh.
Tất nhiên ngoài Tô Vũ ra, không ai biết được điều này.
Tề Dự chống bàn từ dưới đất khó nhọc bò dậy, chỉ vào lá cờ Thanh Giao trong tay Tô Vũ nói: "Thằng nhóc này rõ ràng chỉ đang trêu chọc chúng ta thôi. Các người nghĩ xem, nếu thật sự có thứ gì trong Biển Đen, cậu ta sẽ không mang đi sao?"
Tề Dự ăn chút đồ nên có chút sức lực, khi lời ông ta vừa dứt lời, hai người còn lại cũng cùng nhìn về phía ông ta, trong lòng cũng có cùng suy đoán.
Nếu nói trong Biển Đen thực sự có thứ gì đó, tin rằng nó hẳn phải ở trong tay Tô Vũ, làm sao có thể để nó ở dưới biển chứ?
Có một bằng chứng rõ ràng nhất có thể chứng minh, chính là vùng Biển Đen trước kia, quả thực sau khi trải qua cơn bão lớn đó thì đã biến mất không còn thấy nữa.
"Thằng ranh con, đừng giở trò gì nữa, mau lấy đồ ra, nếu không đừng trách ông đây không khách sáo." Lúc này Tề Dự giả vờ làm sói đuôi to.
Tuy rằng, người nhà họ Tề không có ai đến, nhưng bây giờ chẳng phải Điền Tư Manh và Tiêu Trường Hà đều ở đây sao?
Tề Dự không tin họ cũng sẽ đơn thương độc mã đến đây, bây giờ chính là ba nhà hợp tác trước lấy được đồ đã rồi tính.
Tô Vũ nhìn Tề Dự lắc đầu thương hại, đôi khi anh thực sự không hiểu nổi, trên đời này sao lại có nhiều người không thể nhận thức đúng bản thân mình như vậy, chẳng lẽ nhận thức bản thân khó đến thế sao?
Hiện tại Tề Dự còn ăn nói lớn lối, cứ luôn miệng nói "không khách sáo", nếu Tô Vũ thực sự không khách sáo, chắc bây giờ Tề Dự đã chìm xuống đáy biển rồi.
Nhưng Tô Vũ cũng không tức giận, trong mắt anh, Tề Dự chỉ là một tên ngốc không biết gì cả thôi, việc gì phải nổi giận với kẻ ngốc chứ?
"Ầm ầm!"
Đúng lúc Tề Dự còn định nói gì đó, một tia sét từ trên trời giáng xuống, xé toạc bóng tối, xé nát bầu trời đêm, lướt qua đỉnh đầu tất cả mọi người, rồi uốn lượn đánh thẳng xuống mặt biển.
Những người còn lại cùng lúc hoảng sợ ngồi thụp xuống, cơ hội tiếp xúc gần với tia sét như vậy, họ chưa từng trải nghiệm bao giờ.
Lúc tất cả mọi người đang thắc mắc trong lòng, vừa rồi còn yên bình sóng lặng, sao đột nhiên lại sấm chớp ầm ầm, không chỉ vậy, dường như trên mặt biển cũng có dấu hiệu gió lớn "ù ù" nổi lên.
Lại nhìn thần sắc của Tô Vũ rất thản nhiên, cứ như tất cả đều nằm trong dự liệu của anh, hoặc nói đúng hơn là tất cả đều do một tay anh làm ra.
"Rốt cuộc đây là người thế nào? Khống chế sấm sét ư? Đùa gì vậy." Điền Tư Manh nhìn Tô Vũ cau mày nghĩ thầm.
"Ầm ào!"
Một âm thanh xé nước truyền đến từ mặt biển cách đó không xa, tuy do trời tối nên không ai nhìn thấy là thứ gì, nhưng qua trực giác bản năng, họ biết có thứ gì đó dường như vọt lên khỏi mặt nước.
Ngay sau đó, ở vài vị trí khác nhau bên con thuyền, âm thanh tương tự lại vang lên lần nữa.
"Thứ gì vậy." Tiêu Trường Hà bắt đầu hơi căng thẳng, bởi vì gặp sinh vật khổng lồ như vậy trên biển, hơn nữa không chỉ một con, tình hình sẽ vô cùng nguy hiểm.
"Gầm~"
Sau một tiếng gầm dài, ngay lập tức sóng gió động trời như tấm màn nước, bao vây chiếc thuyền nơi Tô Vũ đang đứng.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức nói không nên lời, bởi vì giờ phút này, họ có cảm giác như đang ở trong một cái xoáy nước.
Nếu màn nước xung quanh đổ xuống thuyền, trong chốc lát con thuyền nhỏ họ đang ở trong đó sẽ bị đập nát tan tành, họ chắc chắn sẽ rơi xuống biển làm mồi cho cá.
"Ầm!"
Lại một tia sét đánh xuống, bốn phía được ánh sáng của tia sét chiếu rọi sáng như ban ngày.
Lúc này tất cả mọi người có mặt đều nhìn thấy, từ màn nước bốn phía, có thứ gì đó đang từ từ xé nước trồi lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...