Tô Vũ vỗ vai Tiền Hào: "Tài xế nhỏ cũng phải có giấc mơ lớn chứ. Chẳng lẽ cậu định ăn bám cả đời sao."
Nói xong Tiền Hào hơi ngượng ngùng xoa mũi, trong lòng nhất thời cũng đầy nhiệt huyết, anh ta cũng muốn chứng minh bản thân, chứng minh mình có thể cho Triệu Mộng Nhã một tương lai tốt đẹp.
...
"Trời ơi, bác tài, thùng này đựng cái gì vậy, sao còn thối hơn cả phân nữa?" Ở cửa Cẩm Thượng Cư ở Thục Trung, chiếc xe tải xuất phát từ Tân Hải trước đó sau hai ngày lắc lư, cuối cùng cũng đến nơi.
Tất nhiên cho đến giờ, tài xế vẫn không biết những thùng gỗ đó đựng người sống, nếu không anh ta cũng không dám chở chuyến hàng này, hơi bất cẩn một chút là sẽ phải gánh tội giết người.
Những người trong thùng kia, thực ra tác dụng của thuốc đã hết từ lâu, chỉ là do bị trói, không nói được cũng không cử động được, thêm hai ngày không ăn không uống đã kiệt sức rồi.
Tài xế cũng bước tới, phát hiện quả thực mùi hôi thối nồng nặc, giống như nhà xí. Ngay lúc đó anh ta còn nghĩ trong lòng không biết có phải do mình chậm trễ trên đường, nên để mấy thứ này hỏng rồi không.
Để đùn đẩy trách nhiệm, tài xế ra hiệu cho người bốc vác: "Đừng ngây ra nữa, cho dù là một đống phân thì các anh cũng phải bốc xuống cho tôi, đâu có thiếu tiền các anh đâu."
Mấy người bốc vác vốn bình thường làm mấy việc bẩn thỉu vất vả, cũng chẳng mấy kén chọn.
Chỉ là mỗi người âm thầm bàn tán, người nào vô vị vậy, lại chở cả xe phân.
Mấy người họ đi hai ba lượt đã để đồ xuống cửa Cẩm Thượng Cư, tài xế đó đưa thêm năm chục tệ cho một người bốc vác: "Người anh em, anh đi báo cho người của Cẩm Thượng Cư một tiếng, nói là người đi du lịch của họ về rồi."
Nói xong lại chỉ mấy thùng gỗ dưới đất, ai cũng hiểu ý là gì.
Người đó mỉm cười gật đầu, ném mẩu thuốc trên miệng xuống đất, giẫm một cái rồi chạy về phía cửa của Cẩm Thượng Cư.
Thấy người đó nói chuyện với người ở cửa, tài xế leo lên xe, nhấn ga rời khỏi nơi này.
Tất cả đều làm theo chỉ thị của Thẩm Ngạo, hơn nữa lúc đó Thẩm Ngạo còn nói rất rõ, báo xong thì mau rời đi, đừng hỏi nhiều tại sao.
"Cậu hai, bên ngoài không biết người nào chở đến hơn chục thùng lớn, nói là cho Cẩm Thượng Cư chúng ta." Một người hớt hải từ ngoài chạy vào, nói với Tề Ninh.
Mấy ngày nay mọi việc vặt vãnh của Cẩm Thượng Cư đều do Tề Ninh xử lý, chỉ thấy anh ta nhíu mày hỏi: "Toàn là thứ gì vậy?"
Người đó lắc đầu: "Không biết, nhưng tới gần thấy thối không chịu nổi."
Tề Ninh cười khổ: "Đi với tôi xem thử."
Đến khi Tề Ninh dẫn người ra ngoài thì phát hiện quả thực mùi hôi thối không chịu nổi, thậm chí khi tới gần mắt còn xót đến mức không mở ra được.
"Hai người các anh đi mở ra xem thử." Tề Ninh đứng cách xa chỉ huy thuộc hạ mở thùng.
"Là người." Chẳng bao lâu, một người mở thùng trước quay lại kêu lên với Tề Ninh.
Khi Tề Ninh chưa kịp bước tới, người đó lại hô: "Là người của chúng ta."
"Tề Hoan công tử cũng ở trong đó." Lúc này những chiếc thùng bên cạnh lần lượt được mở ra hết, trong một cái thùng đựng chính là Tề Hoan. . ngôn tình hài
Chỉ thấy lúc này sắc mặt anh ta tái nhợt, cả người đã rơi vào trạng thái kiệt sức, trông thế này chắc chỉ còn nửa cái mạng, bộ dạng vô cùng thảm hại.
Tề Ninh liếc mắt nhìn, khi thấy bóng dáng Tề Hoan nằm trong thùng gỗ, trong lòng cũng thấy buồn cười.
Đây chính là cậu chủ Tề Hoan từng nở mày nở mặt kia sao, hùng hổ ra đi, kết quả lại ra nông nỗi này.
"Các anh còn ngây ra làm gì, mau khiêng cậu chủ Tề Hoan vào đi."
Tề Ninh hô một tiếng, hai người ra tay khiêng Tề Hoan, còn Tề Ninh đi theo sau lưng nhịn không được bụm miệng cười trộm.
"Đồ khốn nạn, rốt cuộc là ai làm." Trong đại sảnh Cẩm Thượng Cư, gia chủ Tề Dự nổi trận lôi đình.
Ném mạnh chén trà trong tay xuống đất, chỉ nghe "xoảng" một tiếng, chén trà vỡ thành vô số mảnh.
Lần hành động này, thực ra Tề Ninh đã sớm đoán ra Tề Hoan chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.
Bởi với tính cách của anh ta, trước mặt Sơn Trang Quy Vân, chắc chắn không đòi được thứ gì tốt.
Nhưng đồng thời, anh ta cũng thấy hơi kinh ngạc, Sơn Trang Quy Vân này cũng hơi to gan quá rồi đấy?
Đây chính là Tề Hoan đấy, trên danh nghĩa là người kế nhiệm tương lai của Cẩm Thượng Cư, thế mà lại làm anh ta thảm hại đến vậy, rõ ràng là không coi Cẩm Thượng Cư ra gì.
"Cha, xin bớt giận, dù là ai làm em trai bị hại thành ra thế này, Cẩm Thượng Cư chúng ta nhất định sẽ đòi lại một lẽ công bằng. Giờ chúng ta hãy xem tình hình em trai thế nào đã."
Tề Ninh ở bên cạnh lên tiếng góp ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...