Tô Vũ quay đầu nhìn lại nói: "Ở đây tôi còn có thể làm gì nữa? Hôm nay Triệu Mộng Nhã sẽ tới, chuẩn bị quay đại diện cho thuốc giảm cân, trưa hẹn ăn cơm cùng nhau, nếu không đi sư nương của cô nhất định sẽ đánh gãy chân tôi mất."
Vừa nghe Triệu Mộng Nhã sẽ tới, Tiêu Tuyết Ny liếm môi cười hì hì nhảy tới hỏi: "Sư phụ có thể dẫn tôi đi cùng không, tôi cũng rất thích Triệu Mộng Nhã, muốn được diện kiến dung nhan xinh đẹp."
"Không được, cô đi rồi ai chăm sóc cậu ta?" Tô Vũ nhìn Điền Tiểu Quân đang nằm trên giường bệnh nói.
Tiêu Tuyết Ny đành phải cúi đầu ra vẻ ấm ức khiến người ta nhìn cũng thấy đáng thương.
"Thôi được rồi, tôi đi đây, sau này các cô có nhiều thời gian chơi cùng nhau mà." Tô Vũ nói xong vừa mở cửa định ra ngoài.
Điện thoại trong túi Tiêu Tuyết Ny đã reo lên, chỉ thấy cô ấy lấy điện thoại ra nghe.
"A lô, sư nương, có chuyện gì vậy?" Là Mã Hiểu Lộ gọi tới.
"Ồ, hôm nay Triệu Mộng Nhã sẽ tới, bàn bạc chuyện quay , lần trước em không phải nói muốn tham gia đám cưới của cô ấy sao? Em cũng tới đi, mọi người cùng ăn bữa cơm, chị để em đi làm phù dâu."
Mã Hiểu Lộ vui vẻ nói trong điện thoại.
Tiêu Tuyết Ny bĩu môi, mếu máo nói: "Vẫn là sư nương tốt với em. Nhưng mà sư phụ không cho em đi."
Vừa nghe Tiêu Tuyết Ny nói câu này, Tô Vũ dừng bước, đây rõ ràng là đang mách lẻo mà.
Anh quay đầu trừng mắt nhìn Tiêu Tuyết Ny, còn Tiêu Tuyết Ny nhờ có Mã Hiểu Lộ chống lưng, không sợ hãi mà lè lưỡi với Tô Vũ.
"Em đang ở cùng sư phụ à?" Mã Hiểu Lộ hỏi.
"Đúng vậy, sư phụ cũng đang ở trong bệnh viện."
"Thật là, chỉ là cùng ăn một bữa cơm thôi mà, đâu cần phải có sự đồng ý của anh ấy chứ. Chị không quan tâm, hôm nay em nhất định phải đến, nếu không chị sẽ không vui đâu."
Nghe Mã Hiểu Lộ nói vậy, Tiêu Tuyết Ny như uống phải liều thuốc an thần, vui vẻ trả lời.
"Vậy được rồi, em sẽ nói lại với sư phụ một tiếng. Nếu anh ấy không đồng ý thì em thật sự không đến được."
Nói xong, Tiêu Tuyết Ny cúp điện thoại.
Cô ấy cười tủm tỉm nhìn Tô Vũ nói: "Sư nương ra lệnh, bắt buộc tôi phải đi. Nếu không chị ấy sẽ không vui đâu."
Tiêu Tuyết Ny trực tiếp lấy ra Thái thượng hoàng, Tô Vũ biết nói gì đây?
Nghĩ lại nếu Mã Hiểu Lộ hỏi tại sao Tiêu Tuyết Ny không đến, là do anh không cho phép, Mã Hiểu Lộ sẽ không tha cho anh đâu.
Nhưng nghĩ lại tuy tình hình của Điền Tiểu Quân bây giờ vẫn chưa ổn định, thậm chí có thể nói Điền Tiểu Quân đang vật lộn trên bờ vực của cái chết.
Nhưng Tô Vũ rất tự tin vào bản thân mình, chính xác hơn là trong một giờ tới, Điền Tiểu Quân mới thực sự nguy hiểm nhất. Nếu trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì bất ngờ thì Tiêu Tuyết Ny cũng xử lý không được.
Sau đó, Tô Vũ lắc đầu nói: "Ranh ma quỷ quái, ngày càng có nhiều cách rồi. Thôi được rồi, sợ cô rồi."
Thực ra đối với Điền Tiểu Quân, điều khó chịu nhất chính là cơ thể đã bị hành hạ đến không ra hình dạng của cậu ta không chịu nổi sự thiêu đốt của tử hỏa mà xuất hiện một số tình huống không thể lường trước.
Tô Vũ đi đến bên giường bệnh, ngồi xuống rồi đưa tay nắm lấy cổ tay của Điền Tiểu Quân.
Mạch đập khi thì mãnh liệt khi thì yếu ớt, đây là do tử hỏa đang chạy rong trong cơ thể cậu ta. Nhưng may mắn là tim mạch của cậu ta không bị tổn thương, hơn nữa kinh mạch toàn thân vận hành cũng dần trở nên thông suốt.
Nhưng để đề phòng bất trắc, Tô Vũ vẫn truyền vào một tia linh khí để bảo vệ tâm mạch của cậu ta. Như vậy có thể đảm bảo không có chút sai sót nào.
Làm xong tất cả, Tô Vũ vỗ tay đứng dậy nói: "Bây giờ ổn rồi. Một giờ nữa kiểm tra toàn thân cho cậu ta một lần, sau đó có thể chuyển sang phòng bệnh thường. Cái phòng chăm sóc đặc biệt này, ngay cả cửa sổ cũng không có, thật là ngột ngạt."
Nói xong, Tiêu Tuyết Ny suýt bật cười. Phòng chăm sóc đặc biệt này không khí đều được lọc qua nhiều lớp, tất nhiên sẽ không có cửa sổ.
"Này sư phụ, vậy tôi có thể đi ăn ké luôn được không?" Tiêu Tuyết Ny nhìn bóng lưng Tô Vũ hỏi.
"Nếu tâm trạng cô không tốt thì cô cũng có thể không đi. Nhưng cô phải tự nói rõ với sư nương của mình, không phải do tôi không cho phép cô đi." Tô Vũ vung tay nói xong rồi phủi mông rời khỏi bệnh viện.
Sau đó, Tiêu Tuyết Ny tìm đến hai nhân viên vệ sinh, dọn dẹp sạch sẽ bên trong rồi quay về phòng làm việc.
...
"Bác sĩ Tiêu, tình hình em trai thế nào rồi?" Trong phòng làm việc, vẻ mặt của Điền Tư Mông hơi mơ hồ.
Mà sự mơ hồ này không phải do lo lắng cho sự an nguy của Điền Tiểu Quân, mà là cảm thấy sự xuất hiện của một người như Tô Vũ hơi khiến cô ta bất ngờ.
Trước đây cô ta nghĩ mình đã hiểu khá nhiều về Tô Vũ, nhưng bây giờ nhìn lại, những điều mình biết trước đây chỉ như phần nổi của tảng băng thôi.
Khi thực sự đối mặt với Tô Vũ, cô ta luôn cảm thấy nhìn không thấu, chính vì nhìn không thấu nên mới khiến cô ta cảm thấy hơi căng thẳng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...