Nhưng Tô Vũ cho rằng đó là chuyện không thể xảy ra, trên đời quả thực có loại trường sinh đan có thể khiến người ăn vào trường sinh bất tử, cũng có loại hóa thần đan giúp tăng linh lực nhanh chóng như Tiêu Tuyết Ny nói.
Nhưng loại đan dược này sợ rằng người thường ăn vào, còn chưa kịp phi thăng thành thần, đã nổ tung mà chết trước. Bởi vì thể chất người thường căn bản không chịu nổi loại linh dược đó.
Hơn nữa ngay cả Tô Vũ bây giờ cho dù biết phương pháp phối chế và quá trình chế tác loại tiên dược này, nhưng lại không có cách nào dùng phương pháp đó để tăng thực lực của mình.
Bởi vì trên trái đất tìm không ra loại dược liệu đó, đồng thời cũng không có hỏa chủng có thể luyện chế ra loại linh dược đó, tất cả điều kiện đều không thể thỏa mãn, chỉ có thể khiến anh lý luận suông thôi.
"Haha, những thứ cô nói đó cũng chỉ có thể là thần thoại truyền thuyết, nhưng khả năng khiến người chết sống lại thì có đấy." Tô Vũ không nói cho Tiêu Tuyết Ny biết còn có sự tồn tại của loại đan dược thần kỳ kia.
Bởi vì những thứ đó e rằng cả đời Tiêu Tuyết Ny cũng không có cách nào được thấy một lần, nói ra cũng chỉ khiến cô ấy coi đó là câu chuyện thần thoại mà thôi.
Cái gọi là có thể luyện chế ra đan dược khiến người chết sống lại, đó là cảnh giới cao nhất mà Tô Vũ mong Tiêu Tuyết Ny có thể đạt tới.
Tuy rằng hiện tại trên trái đất có tồn tại thứ như long hỏa, khiến nhiều loại đan dược kỳ trở nên khả thi, nhưng long hỏa lại không phải thứ mà Tiêu Tuyết Ny có thể khống chế.
Tô Vũ cũng chỉ hy vọng cô ấy có thể thành thạo nắm bắt minh hỏa để luyện chế đan dược mà thôi, cho nên trong các loại đan dược có thể luyện bằng minh hỏa, Khởi Tử Hồi Sinh Đan, chính là loại đan dược cao cấp nhất rồi.
"Chết đi sống lại", đây đơn giản chính là kỳ tích trong lịch sử y học, Tiêu Tuyết Ny chưa từng dám nghĩ đến chuyện này, trong tư duy cố định của cô ấy, đây là chuyện không tồn tại.
Cho dù là bác sĩ, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức kéo dài tuổi thọ của bệnh nhân, thậm chí đôi khi bất đắc dĩ chỉ có thể đạt tới mục đích giảm nhẹ nỗi đau của bệnh nhân.
"Sư phụ, anh vừa nói gì cơ? Khởi tử hồi sinh, chết đi sống lại ạ? Làm sao có thể chứ?" Tiêu Tuyết Ny ngơ ngác nhìn Tô Vũ, trợn tròn hai con mắt xanh thẳm hỏi.
"Sao lại không thể chứ? Chỉ cần cô chăm chỉ học tập, rồi sẽ có một ngày cô nhìn thấy cái không thể này biến thành có thể." Tô Vũ dùng giọng điệu rất coi trọng nói với Tiêu Tuyết Ny.
"Sư phụ, anh nói là tôi sao? Tôi cũng có thể sao?" Rõ ràng Tiêu Tuyết Ny không dám tin, cảm giác này giống như đột nhiên một ngày nào đó thượng đế bảo với bạn rằng, bạn chính là người được ông trời chọn để cứu rỗi thế giới vậy, trong lòng vừa hưng phấn vừa bồn chồn khó tả.
"Đúng vậy, tôi nói chính là cô. Nhưng mà, đường phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng, đạo lý này chắc tôi không cần phải nói nhỉ? Cho cô nửa tháng, theo cách tôi dạy hôm nay, luyện chế ra một viên đan dược như thế này. Tất cả mọi thứ ở đây cô đều có thể tùy ý sử dụng." Tô Vũ gật đầu nói với Tiêu Tuyết Ny.
Mãi cho đến khi Tô Vũ quay người rời đi, Tiêu Tuyết Ny vẫn đang trong trạng thái mơ hồ chưa hoàn hồn.
Tay năm chặt viên đan dược vừa luyện chế xong, Tiêu Tuyết Ny thậm chí nhất thời có chút thất thần.
Cô ấy có một cảm giác, một cảm giác trước đây chưa từng có, giây phút này cô ấy dường như đã chạm tới thứ mà các bậc đế vương thời cổ đại cả đời theo đuổi.
Luyện đan chế dược rồi trường sinh bất lão, đây là tâm nguyện cả đời của không biết bao nhiêu gia tộc hoàng đế, chỉ là khoa học hiện đại đã liệt chúng vào loại ảo tưởng sỉ tâm.
Ngay khi Tiêu Tuyết Ny cũng nghĩ như vậy, sự xuất hiện của Tô Vũ đã hoàn toàn phá vỡ thế cân bằng này, khiến cô ấy một lần nữa tin rằng những truyền thuyết cổ xưa kia kỳ thực không hề giả dối, chỉ là chưa từng có ai thực hiện được mà thôi.
"Lý phu nhân, đây là ảnh chụp mới nhất hôm qua, bà xem đi." Trong một văn phòng thám tử tư nhân rất không đáng chú ý ở Tân Hải, một người đàn ông đội mũ trông giống thám tử, lấy ra hơn chục tấm ảnh từ trong ngăn kéo đưa cho Lý Nguyệt Hoa đang ngồi đối diện.
Lý Nguyệt Hoa cầm trên tay xem qua, sắc mặt lập tức âm trầm, trên ảnh là cảnh Tô Nhạc Luân đi mua sắm cùng Lâm Thiến và Lương Dịch Phương hôm qua.
Mấy hôm trước Lý Nguyệt Hoa nhận được thỏa thuận ly hôn từ văn phòng luật sư, nhưng bà ta không lập tức đi tìm Tô Nhạc Luân để lý luận chuyện này.
Bởi vì bà ta biết, Tô Nhạc Luân tuyệt đối không thể vô cớ muốn ly hôn, trong này nhất định có nguyên nhân khác.
Bản thân bà ta cũng thử bám theo Tô Nhạc Luân, nhưng cuối cùng chẳng phát hiện ra gì, mấy ngày nay Tô Nhạc Luân vẫn luôn ở trong khách sạn, cũng không qua lại với ai.
Vì vậy, để điều tra chuyện này, Lý Nguyệt Hoa bàn bạc với Quách Tự Cường rồi tìm đến văn phòng thám tử tư này, kết quả lại phát hiện ra mấy chuyện này.
"Hừ, hơn hai mươi năm rồi, lại còn chưa chịu buông tha như âm hồn không †an. Hai mươi năm trước tôi có thể khiến bà không ngẩng đầu lên nổi, hai mươi năm sau tôi cũng có thể khiến bà không ngẩng đầu lên nổi, chúng ta cứ chờ xem" Lý Nguyệt Hoa tức giận đập mạnh tấm ảnh trên tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...