Nhưng không phải vì Dạ Oanh nhạy bén nhận ra Tô Vũ muốn biết tung tích của thanh kiếm kia, cô ta nghĩ rằng Tô Vũ vẫn muốn kiếm lợi từ đó.
Nhưng bây giờ cô ta hiểu ý định thật sự của Tô Vũ, nếu cô ta nói thẳng với Tô Vũ, rồi Tô Vũ phủi mông bỏ đi, thì không phải là cô ta thiệt lớn sao.
Chỉ thấy Dạ Oanh không chút hoang mang thu dọn bức tranh đó, sau đó đưa vào hộp, rồi vỗ nhẹ tay nói với Tô Vũ:
"Tô tiên sinh, tôi đã nói rồi, năm triệu là anh có thể lấy đi, còn việc anh muốn biết, tôi cũng sẽ nói hết những gì tôi biết."
Lời nói của Dạ Oanh quá rõ ràng, đó là nhất định phải nhìn thấy tiền.
Trên thực tế, Tô Vũ cũng có thể hiểu được tâm trạng của Dạ Oanh lúc này, tại sao lại chọn địa điểm này, cách giao dịch nguy hiểm như vậy, thì chắc hản là tình hình gấp rút lắm rồi.
Mà ban đầu Tô Vũ cũng không có thù oán gì với người khác, cộng thêm có lẽ sau này vẫn còn cơ hội hợp tác, nên dù sao cũng phải thể hiện thiện chí của mình.
Tô Vũ khế gật đầu nói: "Được rồi, hãy cho tôi nửa giờ, một bên giao tiền, một bên giao hàng."
Sau khi Tô Vũ nói xong, Mã Hiểu Lộ vội đứng dậy kéo tay anh, thì thầm: "Này, anh điên rồi à? Đó là năm triệu đấy, chúng ta kiếm ở đâu ra nhiều tiền như thế chứ? Hơn nữa còn phải là tiền mặt."
Nhìn vẻ lo lắng của Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ nắm tay cô, bước ra khỏi phòng nói: "Chúng ta không có tiền, thì vay một chút là được rồi mà?"
Nói xong, Tô Vũ lập tức gọi điện cho Thẩm Ngạo, lúc này đã là 23h30, Thẩm Ngạo đã lên giường ngủ rồi.
Tuy nhiên, một cuộc gọi của Tô Vũ khiến ông ta lập tức ngồi dậy khỏi giường, đã trễ thế này mà còn gọi điện, Thẩm Ngạo nghĩ là có chuyện gì đó xảy ra rồi.
"Alô, anh Tô có việc gì gấp vậy?" Thẩm Ngạo ngồi bên giường, nghiêm túc nói. "Ừm, rất gấp, hiện tôi cần dùng tiền ngay, gửi tới cho tôi ngay, tôi đang ở..." Tô
Vũ cho Thẩm Ngạo biết vị trí hiện tại của mình.
Sau đó, Thẩm Ngạo vừa mặc quần áo, vừa hỏi: "Anh Tô cần bao nhiêu tiền? Cần tiền mặt sao?”
"Mười triệu, séc ngân hàng cũng được." Sau khi Tô Vũ nói xong, Thẩm Ngạo. không hề hỏi lý do tại sao lại cần nhiều tiền như vậy, bởi vì ông ta biết đây không phải là những điều ông ta nên quan tâm.
"Vâng, anh Tô vui lòng chờ một chút, tôi sẽ đến ngay."
Sau khi cúp máy, Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ với ánh mắt như nhìn một kẻ vung tiền như rác.
"Anh giỏi thật đấy, mở miệng ra là có tể mượn mười triệu, làm thế nào trả nổi?" Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng Mã Hiểu Lộ không thực sự tức giận.
Nếu có thể vay 10 triệu chỉ bằng một cuộc điện thoại thì chắc chắn người này không khó để kiếm được 10 triệu bằng khả năng của mình..
Mã Hiểu Lộ mặc dù chưa bao giờ hỏi, nhưng cô hiểu rằng, Tô Vũ có năng lực này, và hiện tại ngoài miệng nói là mượn nhưng thực tế chắc là lấy luôn rồi.
Bởi vì chờ chút nữa Thẩm Ngạo nhất định sẽ dâng lên bằng cả hai tay, thậm chí cũng không cần viết giấy nợ.
Tô Vũ nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của Mã Hiểu Lộ nói: "Có một người vợ giỏi giang như thế, chẳng lẽ anh không thể ăn bám chút sao? Nếu không phung phí đôi chút thì làm sao thể hiện được sự hiện diện của anh."
Mã Hiểu Lộ nghe Tô Vũ nói vậy chỉ biết cười trừ.
"Người này có đáng tin không vậy?” Sau khi Tô Vũ rời khỏi phòng, Phó Cổ nói với Bạch Nhãn Hạt Tử ngồi trên ghế với vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Lúc này ông ta đang vô cùng hối hận, phải biết rằng ngay lúc nãy số tiền năm triệu đã vuột khỏi tay anh ta rồi.
Tuy nhiên, ông ta tin một câu nói của Tô Vũ tuyệt đối đáng giá ngàn vàng.
Cũng giống như lần trước khi Tô Vũ nói sẽ cho ông ta một chiếc thuyền mới, thì không lâu sau đã thực sự làm điều đó.
"Đáng tin, ít ra đáng tin hơn tôi, các người chỉ việc đếm tiền thôi." Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử còn giả vờ xoa xoa mắt mình.
Ông ta cảm thấy thật ấm ức, bị bắt cóc đánh đập vô cớ, không tìm được chỗ phát tiết.
Giờ thì phải giày vò một hồi nữa mà không được đồng nào, cũng chẳng có ai để nói lý.
Ông ta thấy mình suốt đời này chưa từng ấm ức như lúc này.
Không lâu sau, Thẩm Ngạo đã tự lái xe đến, khi ở cửa khách sạn, ông ta nhìn thấy Tô Vũ.
Thẩm Ngạo chạy một mạch về phía Tô Vũ, tò mò hỏi: "Anh Tô, sao ngài và phu nhân lại ở nơi này vậy?"
Trong mắt Thẩm Ngạo, việc Tô Vũ xuất hiện ở nơi này thực sự không phù hợp với địa vị của anh.
Tô Vũ nhíu mày không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Đúng rồi, thứ tôi bảo ông chuẩn bị, đã xong chưa?"
Thẩm Ngạo vội lấy ra từ túi áo một tờ séc ngân hàng, đưa cho Tô Vũ, nói: "Đây là séc tiền mặt của ngân hàng, mười triệu."
Tô Vũ nhận lấy xem qua, rồi cười nói với Thẩm Ngạo: "Được rồi, không có gì đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...