Truyền Nhân Thần Y


Mã Hiểu Lộ thấy ngay cả bác sĩ trong bệnh viện cũng bó tay, trong lúc hoảng loạn luống cuống, cô như muốn bật khóc đến nơi:
"Làm sao bây giờ, giờ phải làm gì đây? Nếu người này chết..."
Mã Hiểu Lộ có tấm lòng nhân hậu, cô không hy vọng ai phải chết, huống hồ vụ việc này cũng liên quan đến cô phần nào.
“Trước tiên em đừng vội, chúng ta vào xem tình hình rồi hãy nói sau." Nói rồi anh dùng một tay kéo Mã Hiểu Lộ đi vào.
Trên giường bệnh là một người đàn ông mặt tím bầm, nếu không có máy đo.

tín hiệu sống, chắc không ai nghĩ anh ta còn sống.
Chỉ liếc nhìn, Mã Hiểu Lộ đã hoảng sợ, quay người núp vào vai Tô Vũ, không dám nhìn thêm lần nào nữa.
"Không phải chứ, chẳng lẽ thật sự bị trúng độc à?" Tô Vũ thầm nghĩ.

Xem ra Ma Đầu đã dùng chút thủ đoạn khi xử lý tên này.
Tô Vũ vỗ nhẹ lưng Mã Hiểu Lộ, thì thầm bên tai cô: "Được rồi, em ra ngoài đợi anh, anh đến xem một chút."
Mã Hiểu Lộ gật đầu, rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Tô Vũ đi tới, bác sĩ ban nấy nói: "Tình hình của bệnh nhân rất không ổn định, chúng tôi đã đưa máu đi xét nghiệm, có lẽ trong chốc lát không tìm ra nguyên nhân nhiễm độc, hy vọng anh ta cầm cự được.

Nhưng, tôi có thể khẳng định, không thể là bị nhiễm độc sau khi bị chó tấn công.

Vì vậy, các anh không cần lo lắng quá."
Rõ ràng, trong lời nói của bác sĩ có chút xin lỗi và tiếc nuối.

Tô Vũ gật đầu: "Vất vả rồi.

Tôi có thể xem qua được không?"
Tô Vũ bước lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên mạch người kia, chỉ một động tác nhỏ đó cũng khiến Tô Vũ kinh ngạc lắm rồi.
Ngoài sự kinh ngạc, Tô Vũ cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Ban nấy Tô Vũ đã kiểm tra sơ bộ cơ thể người này, kết quả không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì đã giật mình kinh hãi.
Trong cơ thể người này có hàng chục loại cổ trùng lớn nhỏ, trong đó có loại Băng Linh Hàn Tàm mà trước đây Tô Vũ đã lấy khỏi cơ thể Triệu Mộng Nhã.

Vì vậy, Tô Vũ có thể khẳng định người này thuộc Phủ Tiên Độc Cổ môn.
Mà không cần nói thêm, chắc chắn họ đã được Hoàng Ngư Ma Ma sai đến báo thù rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ thực sự nghĩ lại mà sợ.

Bởi vì họ đến quá đột ngột, thậm chí không có dấu hiệu báo trước, nếu không có Mao Đầu ở đó, anh tin rằng lúc này mọi người trong nhà đã chẳng còn ai sống sót.
Người này thực sự bị trúng độc, loại độc mà ngay cả Tô Vũ cũng chưa từng thấy, nhưng điều đó không có nghĩa là Tô Vũ không thể giải được, nhưng mà hơi tốn chút công sức thôi.

Nhưng Tô Vũ không muốn lãng phí thời gian vào việc này.
Giải được chuông thì cần người buộc chuông, Mao Đầu có thể hạ độc tức là nó cũng có thể giải, và hiện giờ tính mạng của người này rõ ràng còn có ích, nên chỉ cần để Mao Đầu xem xét thì sẽ ổn thôi.
Tuy nhiên, việc này phải được tiến hành trong bí mật, nếu để bác sĩ trong bệnh viện biết được một con chó đã chữa khỏi cho người, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn, lúc đó nói không chừng họ sẽ lôi Mao Đầu ra làm đủ thứ thí nghiệm nữa.
Tô Vũ bước ra khỏi phòng bệnh, Mã Hiểu Lộ vội đi tới, lúc này Tiêu Tuyết Ny cũng tới sau khi nghe tin.
"Tình hình thế nào rồi?" Mã Hiểu Lộ lo lắng hỏi.


Trái ngược với Mã Hiểu Lộ, Tiêu Tuyết Ny thì bình tĩnh hơn nhiều.

Dù không rõ tình hình, nhưng cô ấy tin rằng chỉ cần có Tô Vũ ở đây thì chắc chắn không Sao.
Tô Vũ mỉm cười, kéo Mã Hiểu Lộ vào lòng nói: "Nhìn em căng thẳng quá vậy, không có chuyện gì đâu."
Nhưng lúc nấy Mã Hiểu Lộ đã rõ ràng thấy người đó chẳng khác gì đã chết rồi.
"Thật sự không sao chứ?" Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì đâu, cứ yên tâm." Nói xong, Tô Vũ nhìn Tiêu Tuyết Ny: "Tuyết Ny, có việc cần phiền cô làm, không biết bây giờ cô có rảnh không?”
Tiêu Tuyết Ny xỏ hai tay vào túi áo blouse trắng, gật đầu: "Sư phụ có gì phân phó thế? Hôm nay tôi không có bệnh nhân, đang rảnh rỗi."
Tô Vũ gật đầu: "Vậy thì tốt, bây giờ cô đến nhà tôi, đưa Mao Đầu tới đây." Tiêu Tuyết Ny lập tức ngẩn ra, không hiểu tại sao Tô Vũ lại làm vậy, phải chăng chỉ vì Mao Đầu làm bị thương người ta nên mới bắt nó tới đây đánh cho một trận?
"Đúng rồi, cứ đưa nó tới để nó xem xét kỹ càng, cái thứ không nghe lời này, em không phạt nó thì không được mà." Mã Hiểu Lộ cũng xen vào.
Tô Vũ thúc giục: "Đi mau đi, đừng chậm trễ."
Dù không hiểu vì sao nhưng Tiêu Tuyết Ny vẫn gật đầu bước đi.
Vì Mao Đầu không dám lại gần Mã Hiểu Lộ, mà Tô Vũ thì không thể rời khỏi bệnh viện, nếu có chuyện gì xảy ra với người trong phòng mà Mao Đầu chưa kịp tới thì người ta cũng sẽ chết.
Nên chỉ còn cách nhờ Tiêu Tuyết Ny đi đón.
"Ồ, đúng rồi, anh đưa Mao Đầu tới làm gì vậy? Chẳng lẽ thực sự sẽ đánh mông nó à?" Mã Hiểu Lộ bỗng phản ứng lại, nghĩ Tô Vũ muốn trừng phạt chú chó
đáng yêu nhưng nghịch ngợm kia, cô lại thấy hơi tội nghiệp nó.


"Ha ha, em có biết Mao Đầu đã cứu mạng mọi người không?" Tô Vũ cười cười, nhẹ nhàng nhéo má Mã Hiểu Lộ.

"Ơ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?" Mã Hiểu Lộ có cảm giác như mình chẳng hay biết gì cả.

"Chờ lát nữa để người kia tự kể lại cho em nghe.

Em ở đây đợi anh, anh phải đi gọi điện thoại chút." Nói rồi, Tô Vũ lấy di động ra, đi về phía ban công cuối bệnh viện.

Bởi vì bây giờ Tô Vũ chưa chắc người của Phủ Tiên Độc Cổ môn có hành động tiếp theo nào nữa hay không, bảo Tiêu Tuyết Ny đưa Mao Đầu tới, nếu họ
có động tĩnh gì thì may ra còn có đối sách.

"Alo, anh Tô!" Tô Vũ gọi điện cho Thẩm Ngạo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui