Khi trở về, việc đầu tiên Thẩm Ngạo làm là tìm Hồng Hầu Lượng, dò xét tình hình.
"Hồng đường chủ, hiểu lầm rồi, tôi cũng mới vừa nhận được thông tin, không phải bây giờ tôi đến nói ngay cho ngài đó sao? Hơn nữa lần này Tô Vũ có thể trở về cũng không đơn giản đâu, ngài nhất định phải cẩn thận. Chuyện ông Diêm trước đó, chắc ngài đã nghe qua đúng không? Ngay cả ông ấy cũng không phải đối thủ của Tô Vũ."
Thẩm Ngạo dựa theo lời Tô Vũ nói ra tất cả với Hồng Hầu Lượng.
Thực ra Tô Vũ không thực sự muốn làm khó Lục Hợp Môn, nói như vậy chỉ để họ biết khó mà lui thôi.
Nhưng tất nhiên, nếu bên kia cứng đầu không chịu nhượng bộ, thì đừng trách anh không cảnh báo trước.
Quả nhiên, về chuyện ông Diêm trước đó, người của Lục Hợp Môn vẫn biết đôi chút, đó là một người trong nhà nước, trên giang hồ không có tiếng tăm gì, nhưng có thể nắm Thượng Nhiêu và Tân Hải trước Tô Vũ, phải thừa nhận người đó có thủ đoạn và có bối cảnh.
Nếu ngay cả người đó cũng không phải đối thủ của Tô Vũ, vậy thì ông ta thực. sự phải cân nhắc cẩn thận.
'Thấy Hồng Hầu Lượng có vẻ do dự, Trần Phong Dương ngồi bên cạnh lên tiếng: "Chuyện giang hồ nên giải quyết theo lối giang hồ, từ xưa đến nay giết người thì đền mạng."
Nghe lời nói của Trần Phong Dương, Hồng Hầu Lượng rõ ràng tự tin hơn, có Trần Phong Dương trợ giúp, ông ta còn sợ gì nữa chứ?
"Được, hội trưởng Thẩm, ông đi sắp xếp cho tôi một bữa Hồng Môn Yến, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt ba ba trong rọ." Nói rồi Hồng Hầu Lượng siết chặt nắm đấm.
Mới vừa nói dùng cách giang hồ để giải quyết, quay đầu lại đã dùng mưu kế hèn hạ như vậy, Trần Phong Dương tất nhiên không đồng ý.
Thử hỏi, trên giang hồ Hoa Hạ, Trần Phong Dương thách đấu với ai cũng quang minh chính đại, chuyện sắp đặt giăng bẫy thế này chẳng phải làm nhục. danh tiếng của ông ta sao?
"Hừ, người trong giang hồ làm việc luôn quang minh chính đại, một tên vô danh tiểu tốt, có gì đâu mà sợ. Chúng ta hoàn toàn có thể thách đấu công khai, lập lôi đài mới hợp quy củ giang hồ." Trần Phong Dương đập bàn, bình thản nói.
Trần Phong Dương đã lên tiếng, chuyện này có xử lý thế nào thì Hồng Hầu Lượng cũng cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, hoàn toàn không coi Tô Vũ ra gì.
"Nghe chưa, còn không mau chuẩn bị đi." Hồng Hầu Lượng nhìn Thẩm Ngạo giống như nhìn đầy tớ, ra lệnh.
'Thẩm Ngạo cũng chỉ đành phối hợp gật đầu lui ra. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, Thẩm Ngạo lắc đầu, cảm thấy nhóm người này. quả thật không biết trời cao đất dày. Hành động của họ trong mắt Thẩm Ngạo chẳng khác nào đi tự sát.
Nghĩ mà xem, một người có thể biến súng thành nước, muốn giết người không để lại dấu vết há không phải quá dễ dàng sao?
"Anh Tô, hôm nay anh đưa em đi chơi chỗ nào thú vị vậy?" Sáng hôm sau, Tô Vũ tìm Thiện Vũ Băng.
Tối hôm qua trò chuyện với cô bé, cô bé kể với Tô Vũ rằng sau khi trở về, những quyền mà mình xuất ra giống như trên biển đó không còn nữa, điều đó khiến cô bé hơi tiếc nuối.
Sau khi kiểm tra thân thể Thiện Vũ Băng, Tô Vũ phát hiện Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể cô bé không những không biến mất mà còn thuần thục hơn trước.
Vì vậy hôm nay Tô Vũ muốn cô bé biết rằng bây giờ cô bé đã hoàn toàn khác so với trước, cô bé có tiềm năng trở thành một người được người khác ngưỡng mộ.
Cũng không biết lát nữa bị một cô bé đánh bại, mặt mũi Lục Hợp Môn còn giữ được không nữa?
"Anh nói rồi mà, đưa em đến chỗ thú vị, đến lúc đó anh sẽ để em chơi vui vẻ thỏa thích." Tô Vũ cầm tay Thiện Vũ Băng, cười nói.
"Hồng đường chủ, họ tới rồi." Tại một trang viên ngoại ô thành phố Tân Hải, đây là địa điểm đấu võ đài mà Hồng Hầu Lượng tạm thời sắp xếp, Thẩm Ngạo từ bên ngoài chạy vào nói.
"Họ? Hắn còn dẫn theo ai giúp đỡ nữa à?" Hồng Hầu Lượng nhíu mày hỏi. Thẩm Ngạo cười ngượng, hơi ngại nói ra. "Có gì cứ nói thẳng đi."
Thẩm Ngạo gật đầu nói: "À không phải ai giúp đỡ cả, chỉ dẫn theo một cô bé thôi."
"Cô bé? Hắn tới xem kịch à?" Hồng Hầu Lượng khinh thường nói.
Nhưng trong mắt Thẩm Ngạo, việc Tô Vũ dẫn theo Thiện Vũ Băng, chắc chắn là đã có chuẩn bị kỹ càng, nắm chắc phần thắng rồi, vì anh sẽ không để Thiện Vũ Băng gặp nguy hiểm gì.
"Trần lão tiền bối, lát nữa ông chỉ cần ở tầng hai uống trà là được, chuyện còn lại để hậu bối lo." Hồng Hầu Lượng chắp tay nói với Trần Phong Dương.
Trần Phong Dương cũng gật đầu, nếu ngay từ đầu mà mình đã tự ra tay, nếu truyền ra ngoài thì giới giang hồ sẽ cho là ông ta ỷ lớn hiếp nhỏ.
Ông ta tin Hồng Hầu Lượng với tư cách là truyền nhân trẻ nhất của Hồng Quyền, lại là đương kim đường chủ của Lục Hợp Môn, có thể nói là đã trải qua trăm trận chiến.
Đối phó một thằng nhóc vô danh tiểu tốt, chắc hẳn sế không có sơ suất gì. Ông ta hoàn toàn có thể yên tâm, hơn nữa mục đích ban đầu của ông ta không phải giúp Lục Hợp Môn, mà là điều tra kẻ tấn công ông ta trên biển, cho nên thân phận của mình có thể không bại lộ là tốt nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...