Lúc này, Lâm Thiến cũng mỉm cười, nhưng trong mắt lại rưng rưng những giọt nước mắt hạnh phúc.
"Mẹ, sao lại khóc chứ?" Tô Vũ khẽ ôm mẹ vào lòng. Lâm Quân tuy là đàn ông khỏe mạnh, nhưng lúc này cũng xúc động đến
mức nước mắt lưng tròng, bước tới nói: "Phải đấy, chị, mẹ, Tiểu Vũ trở về là chuyện vui, sao mọi người lại khóc chứ?"
Lâm Thiến lau nước mắt, vô thức nhìn ra cửa, nhưng phát hiện Tô Nhạc Luân đang nhìn nên lập tức quay đầu vào.
Thật ra, Lâm Thiến biết lý do khiến mối quan hệ giữa bà và Tô Nhạc Luân dần xa cách, rồi đổ vỡ và thù hận là do có người cố tình chia rẽ.
Và bà biết rõ đó là ai, dù nói ra Tô Nhạc Luân cũng sẽ không tin.
Dù sao hoàn cảnh của bà lúc đó quá éo le, là người thứ ba xen vào hôn nhân của người khác, nói chính thất đang cố tình chia rẽ thì ai cũng cho là bà vô lý.
Vì vậy, Lâm Thiến chọn nhẫn nhịn quay về quê, coi như cách xa nhau cũng tốt.
Nhưng sau đó đã xảy ra điều khiến bà không thể chịu đựng nổi, Lý Nguyệt Hoa đuổi Tô Vũ ra khỏi nhà họ Tô bằng mọi cách.
Thậm chí còn tung tin đồn Tô Vũ không phải con ruột của Tô Nhạc Luân. Vì thế, Lâm Thiến đã tìm gặp Tô Nhạc Luân ba lần, muốn giải thích rõ ràng. Nhưng Tô Nhạc Luân chưa bao giờ cho bà cơ hội đó.
Và bây giờ, tất cả sự thật đã được phơi bày, bà cũng không biết là nên mừng hay nên cảm thấy bất lực.
"Ông vào đi, tôi biết ông cũng đang lo lắng." Lâm Thiến nói vọng ra cửa.
Tô Nhạc Luân hít sâu một hơi, ló đầu ra, phần tóc mai đã lộ ra vài sợi tóc bạc, chứng tỏ ông ta không còn trẻ nữa.
Từ hôm qua đến hôm nay, mặc dù Lâm Thiến vẫn không ưa ông ta lắm, nhưng ông ta vẫn bận trước bận sau, không ngừng nghỉ giây phút nào.
Mọi người đều có thể nhìn ra ông ta đang dùng hành động thực tế để ăn năn, hối hận vì đã tin vào lời gièm pha trước đây.
Lâm Quân nhẹ nhàng kéo Tô Nhạc Luân: "Đừng e ngại nữa, nó là con trai ông, đó là sự thật không thể thay đổi."
Dưới sự túm kéo của Lâm Quân, Tô Nhạc Luân bước tới trước mặt Tô Vũ, ngẩng đầu nhìn Tô Vũ rồi lại cúi xuống, không dám đối mặt.
Tô Vũ nhướng mày, quả thực điều này khiến anh rất bất ngờ, tại sao Tô Nhạc Luân lại xuất hiện ở đây, mà điều khiến anh cảm thấy bất ngờ không chỉ có thế.
Mà còn có vẻ như Lâm Thiến đã ngầm chấp nhận điều này.
"Sao ông ở đây, ra ngoài!" Tô Vũ giơ tay chỉ ra cửa, giọng điệu không chút cảm xúc.
Đứng ở cửa, Tiêu Tuyết Ny cũng giật mình, sư phụ của mình thỉnh thoảng lạnh lùng như thế thật đáng sợ.
Mã Hiểu Lộ căng thẳng vội vàng ngồi bật dậy, kéo vạt áo Tô Vũ, dù sao đây cũng là cha ruột của anh.
Dù trước đây ông ta có làm gì Tô Vũ, nhưng có một điều Tô Vũ phải thừa nhận, chính người này đã cho anh cơ hội đến với thế giới này.
"Cha biết, con hận cha, cha cũng không mong con tha thứ, chỉ cần thấy con bình an là cha cũng an tâm rồi. Con hãy bảo trọng." Tô Nhạc Luân nói xong, vốn định vỗ vai Tô Vũ nhưng tay vừa giơ lên đã hạ xuống.
Rồi ông ta quay người bước ra ngoài.
Con người đều có tấm lòng, Tô Vũ cũng vậy, mặc dù chỉ là câu nói qua loa và cử chỉ quay đi, nhưng trong mắt Tô Vũ, điều này làm nổi bật lên hình ảnh của
người cha đã lâu không gặp.
Thành thật mà nói, ngoài việc để mặc cho Tô Thiếu Uy thu hồi căn nhà trước đây.
Trong quá trình lớn lên của Tô Vũ, Tô Nhạc Luân đã đóng vai trò một người cha đủ tư cách.
Tô Vũ vẫn nhớ, hồi nhỏ ông ta thường bế anh trên vai đi thả diều.
Do Lý Nguyệt Hoa không phải mẹ ruột, Tô Nhạc Luân thường xuyên đóng vai trò của người mẹ tắm rửa cho Tô Vũ.
Đưa anh đi học, dẫn đi ăn ngon.
Mỗi khi họp phụ huynh, thầy cô phê bình Tô Vũ, Tô Nhạc Luân đều khuyến khích anh cố gắng học tập.
'Thậm chí sau này, do kết quả xét nghiệm ADN khiến thái độ của Tô Nhạc Luân đối với Tô Vũ thay đổi.
Nhưng tình cảm cha con vẫn còn đó, nên sau đó vì tương lai của Tô Vũ, ông †a còn tìm vợ cho anh.
Nghĩ lại những điều đó, Tô Vũ bỗng cảm thấy mình nói hơi nặng lời rồi.
Người này không chỉ cho anh cơ hội được sinh ra, mà còn nuôi dưỡng anh khôn lớn, có thể nói là làm tròn trách nhiệm của một người cha.
"Tiểu Vũ... dù sao ông ấy vẫn là cha của con, con có biết ông ấy cũng rất lo lắng cho con không? Dù giữa mẹ và ông ấy có những hiểu lầm gì đi nữa, cũng không thể thay đổi mối quan hệ giữa ông ấy và con!"
Lâm Thiến thở dài một hơi nói với Tô Vũ.
Từ trong lời nói của mẹ, Tô Vũ có thể cảm nhận được theo thời gian, những hiểu lầm hay xuyên tạc trước đây dường như đã dần phai nhạt trong lòng Lâm Thiến.
Thậm chí, có lẽ bà đã dần tha thứ cho Tô Nhạc Luân. Bởi mọi việc cần phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nghĩ kỹ thì thật ra ông ta cũng có nỗi khổ tâm không nói nên lời.
Hoặc có thể nói, nếu là người khác cũng chẳng làm tốt hơn ông ta được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...