Nhưng Diêm Đan Dương quá tự cao rồi, ông ta còn không đủ tư cách tranh giành với Tô Vũ, huống hồ nói gì đến chuyện mày chết tao sống chứ?
Tô Vũ muốn ông ta chết lúc nào thì không ai cản nổi.
"Haha, cũng không tồi đấy, ông làm rất khéo, có thể nói nếu không gặp cơn bão đó, tôi sẽ không phát hiện ra đâu, thật tuyệt vời, không tì vết. Tôi có thể hiểu tại sao ông ra tay với tôi, nhưng mà ông còn không tha cho cả Thiện Vũ Băng nữa, con chó như ông thật sự không trung thành với chủ đấy." Tô Vũ nói từng chữ với Diêm Đan Dương.
Diêm Đan Dương hừ một tiếng: "Hừ, từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc. Nhưng lần này đừng vui mừng quá sớm, mày nghĩ giờ mày giết tao là có thể đạt được mọi thứ mày mong muốn sao?”
"Ð? Ông biết tôi mong muốn tất cả những gì à?" Tô Vũ hứng thú hỏi, thực ra muốn giết ông ta thì chỉ là chuyện động một đầu ngón tay.
Chỉ là bây giờ Tô Vũ cũng không cần đích thân động tay, giao cho Thiện Bản Thanh ở cửa thì tốt hơn, dù sao Diêm Đan Dương cũng đã như ba ba trong rọ, nói chuyện với ông ta một chút cũng chẳng sao.
"Đừng tưởng vờ ra vẻ thấu hiểu thế sự, không màng danh lợi, thực ra mày chẳng để mắt tới Tân Hải và Thượng Nhiêu đó sao? Nhưng tao nói cho mày biết, cái gì tao không có được, mày cũng đừng hòng."
Khi Diêm Đan Dương nói câu đó, có lẽ người khác không hiểu, nhưng Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo ở bên cạnh là những người có quyền lên tiếng nhất.
Có thể nói Tô Vũ thực sự không vì tiền, vì từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ kiểm tra sổ sách hay yêu cầu họ nộp bao nhiêu phần trăm lợi nhuận. Ngay cả khi đổ tiền vào công ty của Mã Hiểu Lộ, anh cũng có thái độ không quan tâm.
Thái độ đó rõ ràng cho thấy anh coi tiền bạc như cỏ rác, nên trong mắt Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo, họ thực sự không biết Tô Vũ muốn gì.
"Có vẻ như, cho đến lúc chết ông vẫn chưa thấy rõ mình đang đối mặt với ai." Tô Vũ lắc đầu nhẹ nhàng nói.
"Mày đem theo Thiện Vũ Băng bệnh hoạn ra biển, giờ chỉ một mình mày trở về, mày nghĩ nhà họ Thiện sẽ tha cho mày sao? Chỉ sợ về sau mày không còn chỗ đứng nào ở Hoa Hạ nữa. Nhưng nếu mày thả tao ra, chúng ta có thể hợp tác, chia đôi thị trường Tân Hải và Thượng Nhiêu, tao sẽ cầu xin cụ Thiện tha cho mày, ý mày thế nào?" Diêm Đan Dương vòng vo một hồi cuối cùng cũng nói thẳng vào. vấn đề, đó là ông ta muốn sống.
Ông ta cảm thấy chỉ có sự trao đổi lợi ích ngang bằng này mới khiến Tô Vũ đồng ý.
Tuy nhiên, Diêm Đan Dương tính toán rất tốt, nếu hôm nay Tô Vũ đồng ý, thì cũng tương đương với việc thả hổ về rừng.
Diêm Đan Dương không chỉ không nói tốt về Tô Vũ trước mặt Thiện Bản Thanh, mà còn tìm cách vu khống Tô Vũ thêm, bởi vì không ai mong chờ sự biến mất của Tô Vũ hơn ông ta cả.
Khi Diêm Đan Dương nói ra điều này, Thẩm Ngạo ở bên cạnh không nhịn được phá lên cười.
Ông ta cười nhạo Diêm Đan Dương khi sắp tới hồi kết mà vẫn chưa hiểu được tình huống, bởi vì ông ta biết Thiện Vũ Băng đã cùng Tô Vũ trở về an toàn, không
chỉ thế, lúc này Thiện Vũ Băng đã cùng Thiện Bản Thanh đứng ở cửa một lúc rồi.
Tô Vũ võ tay, nhìn Thiện Bản Thanh đứng ở cửa ngoài: "Ông cụ, có người dùng mạng sống của cháu gái ông để uy hiếp tôi, ông có đồng ý không?”
Nói rồi, Thiện Vũ Băng nắm tay Thiện Bản Thanh đi vào từ bên ngoài.
Lúc này khi nhìn thấy đôi mắt sắc như dao của Thiện Bản Thanh, trong lòng Diêm Đan Dương lạnh toát.
"Ông ta không phải đang nằm trong bệnh viện sao? Sao bây giờ lại ở đây?" Diêm Đan Dương thầm nghĩ.
Và khi thấy Thiện Vũ Băng cũng đi lại bình thường, điều này một lần nữa làm lung lay nhận thức của Diêm Đan Dương về thế giới này, ông ta cảm thấy việc này hoàn toàn không thể xảy ra trong logic của mình.
"Ông Diêm, tôi thật sự đã nhìn nhầm ông, không ngờ ông xấu xa đến thế." Thiện Vũ Băng năm tay Thiện Bản Thanh, thè lưỡi nhìn Diêm Đan Dương.
Vừa rồi ở cửa, cô ấy nghe rất rõ Diêm Đan Dương âm mưu tính kế cho cô ấy mãi mãi không quay trở lại.
Trước đây Thiện Bản Thanh còn nghĩ rằng những lời của Tô Vũ chỉ là lời nói đơn phương, không thể chỉ vì Tô Vũ chữa khỏi bệnh cho Thiện Vũ Băng mà tin tưởng tất cả được.
Nhưng sau khi đứng ở cửa nghe lời nói của Diêm Đan Dương, lòng của Thiện Bản Thanh như rơi xuống vực sâu.
Dù Diêm Đan Dương nói những lời đó trong hoàn cảnh nào, Thiện Bản Thanh cũng hoàn toàn thất vọng về ông ta.
Lúc này, Từ Thiên Thành đưa điện thoại của mình cho Tô Vũ, Tô Vũ nhận lấy rồi đưa cho Thiện Bản Thanh: "Ông cụ, ông có muốn nghe lại nội dung bên trong không?”
Thiện Bản Thanh hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho Lý Vệ Đông đứng phía sau, Lý Vệ Đông hiểu ý, vẫy tay gọi hai bộ đội đặc chủng, lập tức bắt lấy Diêm Đan Dương.
Diêm Đan Dương có lẽ cũng biết mình đã không thể cứu vấn, thậm chí không hề giấy giụa hay nói một lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...