Nhưng từ vết thương nặng ở đầu và chân trái bị vẹo lên, chắc chắn người này bị thương nặng.
Bạch Nhãn Hạt Tử nhận lấy ống nhòm quan sát, rồi thở dài: "Đều tại cơn bão. khốn nạn, không biết đã có bao nhiêu người chết trong cơn bão, thật tội nghiệp mà!"
Lời nói của Bạch Nhấn Hạt Tử làm trái tim Tô Vũ hơi nhói lên. Xét đến cùng cơn bão lần này cũng do anh gây ra.
Anh cũng cảm thấy tự trách về hậu quả như bây giờ.
Tô Vũ quay lại, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mông Mao Đầu: "Đi, cứu người đó lên."
Nghe xong, Mao Đầu vụt đứng dậy, không nói hai lời nhảy xuống từ lan can cao 3 tầng, rồi bơi nhanh như cá heo về phía tấm ván gỗ.
Thấy con cún ngoan ngoãn như vậy, Thiện Vũ Băng rất phấn khích. Trước. đó cô ấy cũng cố huấn luyện Mao Đầu, bảo nó nhặt đồ chẳng hạn, nhưng nó chỉ thờ ơ, giống như không để Thiện Vũ Băng vào mắt.
Mà bây giờ Tô Vũ chỉ nói một câu, Mao Đầu dường như hiểu ngay và lao xuống nước, thật sự bất kỳ ai nhìn thấy cũng cảm thấy kỳ lạ.
Thấy vậy, Thiện Vũ Băng kéo tay Tô Vũ nói: "Anh Tô, sao Mao Đầu lại nghe lời anh thế? Anh làm thế nào để nó nghe lời vậy, có thể dạy em không? Hơn nữa trước đó em có tắm cho nó, phát hiện lông của nó vốn đã màu xanh, em rất thích, em có thể nhận nuôi nó được không?"
Có thể thấy Thiện Vũ Băng rất thích con chó thông minh Mao Đầu này.
Nếu nuôi được một con chó thông minh như vậy, sau này chắc chắn sẽ rất đáng khoe khoang.
Tô Vũ lắc đầu, Thiện Vũ Băng thật sự tưởng Mao Đầu là chó hoang và muốn
nhận nuôi nó.
"Anh cũng không biết tại sao nó hiểu được lời anh nói, có lẽ vì anh cứu mạng nó nên nó biết ơn chăng. Còn việc nhận nuôi nó thì phải xem nó có muốn theo em không. Đừng coi nó là một con chó, hãy coi nó như một con người."
Tô Vũ vỗ đầu Thiện Vũ Băng cười nói.
"Ê ê ê, nhanh nhìn kìa, con chó dơ kia thành tinh rồi à. Nó cống một người bơi vào đấy, thật sự là chưa từng thấy chưa từng nghe!"
Bạch Nhấn Hạt Tử chỉ tay vào Mao Đầu đang cõng một người bơi nhanh trên mặt biển và hớn hở nói.
Thiện Vũ Băng bây giờ không chịu nổi ai nói xấu Mao Đầu, lập tức mắng Bạch Nhãn Hạt Tử: "Hừ, vết thương ở chân ông lành rồi à, nếu ông còn gọi nó là 'chó dơ nữa, tí nữa tôi sẽ bảo nó cắn ông thêm một phát nữa đấy."
Nghe lời đe dọa của Thiện Vũ Băng, Bạch Nhãn Hạt Tử khôn ngoan che miệng lại.
Lúc này Mao Đầu đã cõng người đàn ông kia bơi đến, Hà Hoành Vĩ giúp đưa người đó lên thuyền.
Đặt trên boong thuyền, Hà Hoành Vĩ sờ cổ anh ta rồi nói với Tô Vũ: "Anh Tô, anh ấy chỉ bất tỉnh thôi."
Đó là một người đàn ông ngoài 50 tuổi, cùng lứa với Bạch Nhãn Hạt Tử.
Nhưng thể chất ông ta chắc chắn mạnh mẽ hơn Bạch Nhãn Hạt Tử rất nhiều lần.
Nét mặt của ông ta toát lên khí phách giang hồ, bên trái cổ có hình một con hạc trắng ngửa mặt lên trời, trông rất sống động.
"Tôi thấy người này bi thương năng lắm, đầu bi chấn thương, anh Tô xem, chân ông ta còn có vết đạn, có vẻ đã giao chiến với ai đó."
Hà Hoành Vĩ kiểm tra sơ bộ vết thương của người đàn ông rồi nói.
Mặc dù bị thương nặng như vậy, đối với người bình thường sẽ để lại di chứng suốt đời, ngay cả khi chữa trị tốy.
Nhưng có Tô Vũ ở đây, Hà Hoành Vĩ nghĩ lo lắng như vậy đều là thừa. Vì thế anh ta ngước lên nhìn Tô Vũ: "Anh Tô, anh xem..."
"Hehe, ai cũng thấy như nhau mà. Tên xui xẻo này, tôi đoán là hắn đã làm chuyện trái đạo lý gì đó, chia của không đều nên bị truy sát, bị bắn rồi rơi xuống biển.
Các cậy xem, nhìn hình xăm trên cổ hắn là biết ngay không phải người tốt. Theo tôi thấy, chúng ta nên lục lọi xem hắn còn gì giá trị rồi ném xuống biển, tránh rắc rối sau này."
Bạch Nhấn Hạt Tử lại nói bậy nói bạ. Thật là bỉ ổi đến cùng cực, lần này ngay cả Hà Hoành Vĩ cũng không chịu nổi.
"Ông nói cái gì vậy? Ông nghĩ xem, nếu người nằm đó là ông, mà chúng tôi ném ông xuống biển, ông sẽ cảm thấy thế nào?”
Hà Hoành Vĩ khó chịu tức giận nói với Bạch Nhãn Hạt Tử.
"Thì... thì chúng ta cũng chẳng có cách nào mà, hắn bị thương nặng vậy, chết trên thuyền sẽ không may mắn đâu." Bạch Nhãn Hạt Tử nói đầy lý lẽ.
Hà Hoành Vĩ không thèm để ý đến ông ta nữa, nhìn sang Tô Vũ với ánh mắt cầu xin. Có thể nhìn ta anh ta đang đông lòng trắc ẩn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...