"Anh Tô?"
Hà Hoành Vĩ nhìn thấy Tô Vũ đứng trên boong thuyền, anh ta lấy lại bình tĩnh.
Ban đầu anh ta tưởng mình bị ảo giác, nhưng sau khi cố gắng mở to mắt, Tô Vũ quay lại, bóng của anh rọi xuống chân anh ta.
Hà Hoành Vĩ vỗ mạnh lên mặt, như không tin vào mắt mình. Anh ta nhớ Tô Vũ nhảy xuống biển rồi mất tích rồi mà? Không biết anh trở lại từ lúc nào và bằng cách nào.
"Sao lại không nhận ra thế?" Tô Vũ mỉm cười đi tới.
Hà Hoành Vĩ vô thức lắc đầu, cảm thấy Tô Vũ có gì đó khác lạ, nhưng không nói rõ được. Tóm lại Tô Vũ mang lại cho anh ta cảm giác siêu phàm thoát tục, khiến anh ta bất giác cảm thấy kính nể.
"Anh Tô... anh... anh quay lại thế nào vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Vì khi ở trên biển, Hà Hoành Vĩ đã chuẩn bị tinh thần chết rồi, nên sống sót là điều bất ngờ đối với anh ta.
"Chuyện đó từ từ nói sau, những người khác thế nào rồi?" Khi lên thuyền, Tô Vũ mới phát hiện ba người trên thuyền đều bất tỉnh.
Cho nên anh đưa họ về phòng riêng nghỉ ngơi.
"Không biết." Hà Hoành Vĩ nói rồi chạy đến phòng Bạch Nhãn Hạt Tử, đá văng cửa phòng.
Lúc này, Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn đang ngủ say, có vẻ không có gì đáng ngại.
Tô Vũ bước vào phòng Thiện Vũ Băng. Cô ấy đang quấn chăn, âm mạch trong người cô ấy đang dần lớn mạnh, khiến cô ấy cảnh giác hơn người bình thường.
Nghe tiếng có người bước vào phòng, Thiện Vũ Băng lập tức mở mắt ra, theo bản năng làm tư thế phòng thủ. Khi nhận ra người bước vào là Tô Vũ.
Mũi Thiện Vũ Băng cay cay, chân trần nhảy xuống giường, ôm chầm lấy Tô Vũ mà khóc: "Anh Tô, em tưởng sẽ không bao giờ được gặp anh nữa..."
Tô Vũ vỗ vỗ lưng cô ấy an ủi: "Anh vẫn ổn mà, ngồi xuống để anh xem mấy. hôm nay em có lười biếng không."
Theo lời Tô Vũ, Thiện Vũ Băng ngồi xuống mép giường, đưa cổ tay mình ra trước mặt Tô Vũ.
Tuy nhiên, Tô Vũ không đưa tay bắt mạch, bây giờ anh chỉ cần cảm nhận bằng thần thức là biết răng âm mạch trong cơ thể Thiện Vũ Băng đã hòa hợp hoàn hảo với cô.
Nói cách khác, giờ đây Thiện Vũ Băng không còn phải chịu cực hình do âm mạch hành hạ nữa, đã hoàn toàn bình phục.
Không chỉ thế, trong âm mạch của cô ấy ẩn chứa năng lượng vô cùng lớn đối với người bình thường, chỉ là Thiện Vũ Băng vẫn chưa cảm nhận được và sử dụng tốt thôi.
"Không tệ, có vẻ mấy hôm nay em đã luyện tập nghiêm túc pháp môn anh truyền dạy." Lời Tô Vũ vừa dứt, Thiện Vũ Băng gật đầu thật mạnh:
"Vâng, nói cũng thật lạ, từ khi ngồi thiền theo lời của anh, em cảm thấy mình hình như khác rồi. Anh xem..." Nói rồi Thiện Vũ Băng chỉ về phía cái ghế gỗ nằm cách đó không xa đã bị đạp gãy làm đôi.
"Là lúc tên mù kia ép em gọi hắn là ông nội, em tức quá liên đá văng cái ghế." Khi ấy cái ghế bị Thiện Vũ Băng đá bay ra làm đôi khiến không chỉ Bạch Nhấn Hạt 'Tử mà cả chính cô ấy cũng giật mình.
Đối với sự thay đổi của cơ thể, điều duy nhất Thiện Vũ Băng nghĩ tới chỉ có thể là Tô Vũ.
'Tô Vũ mỉm cười, có vẻ Thiện Vũ Băng vẫn chưa kiểm soát được sức mạnh trong người, chỉ khi tức giận thì sức mạnh ấy mới tuôn trào ra làm cô ấy hoảng hốt.
'Tô Vũ nắm tay Thiện Vũ Băng: "Đi theo anh."
Sau đó, Tô Vũ dẫn Thiện Vũ Băng ra boong thuyền. Lúc này, mặt biển xanh thẳm điểm chút ánh sáng, một vài con chim biển can đảm bay ra kiếm ăn.
"Hít thở tự nhiên, ngồi khoanh chân, mắt nhìn tay, hít thở đều, cảm nhận dòng khí lưu chuyển trong đan điền, từ từ thử khống chế nó, tập trung vào lòng bàn tay." Tô Vũ dóc lòng hướng dẫn.
Thiện Vũ Băng vô cùng nghe lời, làm theo. Chốc lát sau, Tô Vũ nói: "Ra quyền!"
Thiện Vũ Băng hất mạnh nắm đấm phải ra biển, quyền phong khiến sóng nước dâng lên từng lớp, đàn chim biển giật mình vỗ cánh bay lên.
Với nền tảng của Thiện Vũ Băng, chỉ cần luyện tập chăm chỉ “Trích Tỉnh Lục Thức”, cô ấy hoàn toàn có thể sử dụng thành thạo lưồng âm khí trong người.
Ngay lúc này, cô ấy đã có khả năng phóng khí ra ngoài, giết người từ xa, điều mà bao nhiêu người trong giới võ lâm Hoa Hạ mơ ước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...