Tiếng cửa phòng ngủ mở khiến Lưu Lâm đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng khách giật mình ngẩng đầu lên.
Theo phản xạ, cô ta nghĩ người bước ra từ phòng ngủ có thể là Tô Vũ hoặc Tiêu Tuyết Ny, nhưng Hà Hoành Vĩ thì hoàn toàn ngoài dự liệu của cô ta.
Nhưng giờ đây Hà Hoành Vĩ đứng trước mặt cô ta, không những thế, anh ta không ngồi trên xe lăn được đẩy ra, mà tự đi bộ tiêu sái bước ra.
Cảnh tượng này khiến Lưu Lâm lập tức sững người, đến nỗi chiếc cốc trên tay rơi xuống đất vỡ vụn cũng không kéo cô ta ra khỏi trạng thái choáng váng.
Cuối cùng là Mông Mông, thấy Hà Hoành Vĩ, cậu bé vui mừng buông cây bút xuống, lao như con cừu con về phía anh ta, ôm chầm lấy đôi chân anh ta.
"Cha"
Mặc dù Lưu Lâm chưa bao giờ nói với Mông Mông chuyện gì đã xảy ra với Hà Hoành Vĩ, nhưng cậu bé nhận ra cha mình không đứng dậy được vì chân đau.
Giờ thấy cha mình đứng đó vẫn khỏe mạnh, Mông Mông tất nhiên rất xúc động.
Và khi tiếng "cha" vừa thoát ra từ miệng Mông Mông, nước mắt Lưu Lâm ngồi trên ghế cũng rơi lã chã.
Từ khi Hà Hoành Vĩ gặp chuyện, cô ta không biết bao nhiêu lần lén khóc một mình, còn trước mặt Hà Hoành Vĩ thì cố tỏ ra mạnh mẽ.
Vì trụ cột trong nhà đã sập rồi, nếu cô ta không cứng rắn hơn, cả gia đình sẽ †an nát.
Và khi thấy Hà Hoành Vĩ bình an vô sự, những giọt nước mắt của Lưu Lâm rơi lúc này là nước mắt hạnh phúc.
Hà Hoành Vĩ cúi xuống ôm con trai lên, đi hai bước lớn đến bên Lưu Lâm: "Con trai, đừng để mẹ khóc nữa."
Mông Mông giơ bàn tay nhỏ xíu lau nước mắt ở khóe mắt Lưu Lâm, nức nở: "Mẹ à, đừng khóc, có con và cha đây."
Nói xong, Mông Mông vòng tay ôm cổ Lưu Lâm, hôn nhẹ lên mặt cô ta.
Sau đó, cả ba vòng tay ôm chặt lấy nhau, chỉ có Lưu Lâm khóc lớn trút hết nỗi uất ức trong lòng suốt thời gian qua.
Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny cũng đi theo ra, rõ ràng ai cũng nhận thấy, khuôn mặt Tô Vũ lúc này không được tốt cho lắm.
Hơi tái xanh, trán có vài giọt mồ hôi lạnh chưa khô. Tiêu Tuyết Ny đỡ anh đi tới, lấy hai khăn giấy lau mồ hôi trán cho anh.
Nhưng Tô Vũ vẫy tay bảo không sao.
Thực ra bây giờ Tô Vũ không có vấn đề gì lớn, nhiều lắm là nghỉ ngơi qua đêm là ổn.
Hà Hoành Vĩ đặt con xuống, quay người quỳ sụp xuống đất: "Cảm ơn ân huệ tái sinh của anh Tô, tôi Hà Hoành Vĩ thề đời này kiếp này sẽ làm trâu làm ngựa để đền ơn cứu mạng của anh."
Tô Vũ giơ tay ra hiệu anh ta đứng dậy: "Đầu gối của đàn ông là vàng, đứng lên đi. Tôi đã nói tôi còn việc cần nhờ anh giúp, nhưng không gấp, ngày mai tôi sẽ quay lại."
Nói rồi anh ho nhẹ một tiếng, quay người bước ra ngoài.
Hà Hoành Vĩ tiễn đến tận thang máy mới quay lại.
"Hoành Vĩ, nói cho em biết, trong phòng đã xảy ra chuyện gì, sao chân anh lại...' Vừa bước vào phòng, Hà Hoành Vĩ liền bị Lưu Lâm kéo ngồi xuống chất vấn.
Vì toàn bộ sự việc Lưu Lâm cảm thấy người bình thường khó có thể hiểu nổi, hoặc là không thể tưởng tượng ra.
"Thành thật mà nói, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Vào phòng, anh Tô nói anh ấy có thể khiến anh đứng dậy, lúc đó anh cũng không tin. Anh chỉ biết chân mình đau như bị gai nhọn xoắn trong thịt.
Cảm giác đau rất rõ ràng, suýt nữa anh không nhịn được la lên. Khoảng mười phút sau, cơn đau đột ngột biến mất.
Rồi anh kinh ngạc nhận ra chân mình đã khỏi, em xem có kỳ lạ không? Anh nghĩ có lẽ chúng ta gặp thần tiên rồi."
Nghe Hà Hoành Vĩ trình bày, Lưu Lâm cũng không phủ nhận hay khẳng định gì.
Rõ ràng Lưu Lâm không tin thần tiên, nếu Tô Vũ thật sự là thần tiên thì còn
việc gì phải nhờ Hà Hoành Vĩ giúp đỡ chứ?
Chỉ là trong tưởng tượng của họ, thần tiên xuất thần nhập hóa, cải tử hoàn sinh, làm được mọi điều kỳ diệu, nhưng họ không biết một số thần tiên sống ngay bên cạnh họ, trông giống người bình thường, không khác gì cả.
"Sư phụ, sư phụ ổn chứ?" Sau khi xuống tầng, thấy Tô Vũ thở sâu liên tục, Tiêu Tuyết Ny hơi lo lắng hỏi.
Tô Vũ xua tay: "Không sao, đi dạo một vòng đi."
Tô Vũ biết lúc này trong đầu Tiêu Tuyết Ny chắc chắn có rất nhiều nghỉ vấn, nếu không hỏi ra được, cô ấy sẽ không ngủ được đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...