"Vâng, chúng tôi xin cảm ơn Triệu Mộng Nhã một lần nữa. Xin mời cô chờ một chút. Tiếp theo, chúng tôi xin mời hội trưởng Hải Đông Hội ở Tân Hải là ngài Thẩm Ngạo, Chủ tịch Thiên Thành Bang Thượng Nhiêu là ngài Từ Thiên Thành, đại diện 'Tập đoàn AG tại Trung Quốc là Phùng Chí Viễn, cùng nhân vật chính của hôm nay là nữ doanh nhân xinh đẹp Mã Hiểu Lộ, ngài Tô Vũ lên sân khấu cắt băng."
Người dẫn chương trình đọc theo bảng ghi chú, mời tất cả khách quý lên sân khấu.
"Các anh có nghe rõ không? Là Hải Đông Hội phải không? Không lầm được đúng không!" Rất nhiều người ở bên kia khi nghe đến tên Thẩm Ngạo cũng tới thì thốt lên không thể tin được.
Vì thế họ muốn xác nhận lại.
"Chắc chắn không thể nhầm được, hội trưởng Thẩm chắc chắn ở bên đó." Sau khi có người dẫn đầu, rất nhiều người ùa ra ngoài.
Mặc dù hầu hết chưa từng gặp Thẩm Ngạo, nhưng trong lòng họ hiểu rõ rằng phần lớn công việc kinh doanh của họ liên quan đến Hải Đông Hội.
Hôm nay đừng nói là làm quen với Thẩm Ngạo, điều này đối với họ là tuyệt đối không thể.
Cho dù có thể cùng Thẩm Ngạo ở chung một hội trường, sau này nói chuyện làm ăn, họ cũng có thể nói với đối phương rằng mình có mối quan hệ sâu xa với
Hải Đông hội.
Một câu nói, đối với họ đó là có trăm lợi mà không một hại, ít nhất cũng để họ xem Thẩm Ngạo trông thế nào.
Công ty mà hội trưởng Hải Đông Hội phải tự mình ra mặt ủng hộ, chắc chắn phải là một công ty thế nào đó.
Chưa đầy 10 phút, tất cả mọi người ở lễ khai trương này đều chạy hết sang bên kia, chỉ còn lại gia đình Tô Nhạc Luân và vợ chồng Mã Mật Phong.
Khung cảnh lúc này trở nên vô cùng ngượng ngùng.
"Sếp Tô, tôi thấy có vẻ phải chúc mừng ông có một người con tốt đấy." Mã Mật Phong đi tới trước mặt Tô Nhạc Luân nói.
Tô Nhạc Luân hít sâu một hơi, hôm nay cái mặt già này của ông ta bị mất sạch rồi.
"Không phải là tôi nên cảm ơn ông đã cho gia đình chúng tôi một người con dâu tốt à?" Tô Nhạc Luân nói với ý tự giều.
"Vậy ông nói xem, chúng ta có nên sang xem không? Dù sao cũng là người một nhà mà." Mã Mật Phong vẫn có thể mạnh mẽ nói là không mời mà đến.
Dù sao nói cho cùng, ông ta tự cho là mình đối xử với gia đình Mã Hiểu Lộ cũng tử tế đến mức tận nghĩa, tự nhận mình không có hiềm khích gì.
Nhưng Tô Nhạc Luân thì khác, giờ ông ta còn mặt mũi nào đi nịnh hót người †a nữa chứ?
"Xin lỗi, các ông không được vào." Lối vào hội trường bên kia đã chật ních người.
Ngoài những người vừa sang bên kia, còn có rất nhiều phóng viên, cùng nhiều fan của Triệu Mộng Nhã cầm biểu ngữ ủng hộ cô ta.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng trở nên hơi hỗn loạn, lực lượng an ninh tại chỗ cũng gặp khó khăn trong việc kiểm soát.
"Sau đây tôi tuyên bố, lễ khai trương công ty đầu tư Vũ Lộ đã kết thúc thành công." Cùng với lời của người dẫn chương trình.
Mã Hiểu Lộ cầm lấy chiếc băng đỏ vừa cắt xuống, vui sướng nhảy cẵng lên.
Với sự có mặt của Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo, Mã Hiểu Lộ không cần tự †ay đi tiếp đón hầu hết khách mời.
Trong phòng nghỉ ở hậu trường, Mã Hiểu Lộ ngồi trên ghế sofa thở phào nhẹ nhõm, rồi nắm tay Triệu Mộng Nhã nói: "Đúng rồi, cô tới từ khi nào thế, cũng
không báo trước cho tôi biết."
Sau một vài chuyện, hai người phụ nữ bây giờ trông giống như bạn thân, thậm chí còn trách móc nhau.
"Cô còn nói tôi à, tôi đây là người đại diện hình ảnh của công ty các cô mà, lễ cắt băng mà không báo cho tôi biết, nhìn tôi bận bịu lâu như thế, sau này phải mời †ôi ăn một bữa thật ngon đấy, nếu không tôi không chịu đâu."
Triệu Mộng Nhã nói đùa với Mã Hiểu Lộ.
Không hiểu sao, có lẽ vì nhìn thấy Triệu Mộng Nhã mặt mày hồng hào, Mã Hiểu Lộ đột nhiên hỏi: "Sức khỏe của cô không có vấn đề gì chứ?"
Triệu Mộng Nhã tất nhiên biết Mã Hiểu Lộ nói đến điều gì, thực ra lúc đầu, Triệu Mộng Nhã cũng hơi lo lắng.
Mặc dù Tô Vũ đã xử lý cơ thể cho cô ta, nhưng không chích thuốc cũng không uống thuốc, cô ta hơi không tin mình đã khỏi bệnh như vậy.
Tuy nhiên, thực tế chứng minh cơ thể cô ta đã thực sự khỏi hẳn.
"Không sao nữa rồi, còn cô thì sao?" Triệu Mộng Nhã hỏi lại.
"Tôi có chuyện gì đâu? Có một bác sĩ trông chừng, muốn ốm giả cũng khó." Câu nói như không quan trọng của Mã Hiểu Lộ lại khiến Tô Vũ hơi lo lắng. Thực ra
trong cơ thể Triệu Mộng Nhã quả thực đã được lấy cổ trùng ra.
Và theo lời của Triệu Mộng Nhã trước đây, trong cơ thể Mã Hiểu Lộ cũng chắc chắn có.
Nhưng Tô Vũ lại hoàn toàn không tìm thấy, càng như vậy thì càng khiến Tô Vũ cảm thấy bất an. Luôn cảm thấy đó là một mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...