Những công ty nhỏ phía trước, Tô Nhạc Luân vẫn có thể cho rằng Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ đang cố gắng phô trương thanh thế, dùng tiền thuê một số người làm bình phong, mục đích chỉ để duy trì bề ngoài để giữ thể diện thôi.
Bởi vì rất nhiều công ty khi mới khởi nghiệp cũng làm như vậy, thậm chí có những công ty không tiếc công sức mời một số nhân vật có địa vị, hoặc một số ca sĩ, diễn viên.
Nhưng Đoạn Huyên này, Tô Nhạc Luân hoàn toàn có lý do tin chắc rằng tiền không thể mời được cô ta, và những khả năng còn lại, có thể chỉ là công ty của Mã Hiểu Lộ có một số mối quan hệ mà ngay cả Đoạn Huyên cũng phải nịnh nọt.
"Không lẽ là nhà họ Mã?” Tô Nhạc Luân nghĩ thầm, điều đầu tiên ông ta nghĩ tới là gia tộc của Mã Hiểu Lộ.
Nhưng nghĩ lại, ông ta cảm thấy không có khả năng lắm, trước tiên là bởi thực lực của nhà họ Mã dù là trong sáng hay ngoài tối, Tô Nhạc Luân đều rất rõ tuyệt đối không đủ đẳng cấp đó.
Thứ hai, Mã Hiểu Lộ rõ ràng không phải thế hệ dòng chính của nhà họ Mã, ngay cả cha mẹ cô cũng chỉ là tầng lớp công nhân, vì vậy cơ bản có thể loại trừ khả năng này.
Ngoài ra, với nhiều năm lăn lộn trên thương trường, khứu gáic nhạy cảm của Tô Nhạc Luân còn phát hiện ra một điều nữa.
Ðó là hai người bình thường thậm chí có phần côn đồ kia, có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Gần đây bà có liên lạc gì với Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ không?" Tô Nhạc Luân hỏi Lý Nguyệt Hoa bên cạnh với tâm thế thử xem sao.
Thực ra ông ta không hy vọng nhiều lắm, bởi vì bản thân ông ta ngay cả nghĩ đến sống chết của họ cũng không có, huống hồ là Lý Nguyệt Hoa chứ?
Thực tế, Lý Nguyệt Hoa ít nhiều cũng biết phần nào tình hình gần đây của Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, chỉ riêng căn biệt thự kia thôi, nói rằng hai người đó đổi da đổi thịt cũng không quá đáng. Truyện Sủng
Nhưng Lý Nguyệt Hoa tất nhiên sẽ không nói, bởi bà ta sợ bí mật mà bà ta muốn giữ kín sẽ bị tiết lộ.
"Tôi... sao tôi biết được, có thể là công ty của Hiểu Lộ có dự án tốt nào đó, Thịnh Nhạc muốn hợp tác với cô ta nên Đoạn Huyên mới đến nịnh nọt chăng?" Lý Nguyệt Hoa bịa ra một lý do để đổi chủ đề.
Tô Nhạc Luân trừng Lý Nguyệt Hoa một cái, lắc đầu: "Tóc dài kiến thức ngắn, một công ty mới thành lập đâu có chuyện kinh doanh lớn nào đáng để giám đốc Đoạn chú ý chứ? Cho dù có, giám đốc Đoạn oai vệ như vậy lại tự mình đến sao? Phải là dự án lớn bao nhiêu chứ?"
Không lâu sau, Thẩm Hân Duyệt nghênh ngang đi ra từ bên trong, Từ Thiên Thành vội hỏi: "Này, Hân Duyệt, sao cháu ra một mình vậy? Lão béo kia đâu?"
"Cháu chỉ vào nhà vệ sinh rồi gọi điện thoại thôi, tin chắc Cục trưởng Hà sẽ ra ngay thôi." Thẩm Hân Duyệt lắc tay để bay hết vệt nước, không quan tâm nói.
"Ồ, Thiếu Uy à, chú nghe điện thoại đã, lúc cô gái kia quay lại thì cậu giúp chú trông chừng nhé." Trong hội trường, Hà Tấn vừa ngồi xuống ghế khách quý thì điện thoại reo lên.
"Alo, chào Lương thị trưởng." Người gọi là thị trưởng Lương Phú, Hà Tấn đang thắc mắc không biết tại sao thị trưởng lại đột nhiên gọi mình.
"Hà Tấn... tôi thấy ông ăn gan hùm mật báo rồi phải không? Cút ngay về đây, †ạm đình chỉ công tác để điều tra." Lương Phú giận giữ trên điện thoại, nghe giọng điệu nếu Hà Tấn ở trước mặt, ắt sẽ bị đá vài cái cho xem.
"Lương...Lương thị trưởng, ông làm sao vậy? Rốt cuộc tôi làm gì sai chứ?" Chỉ hai câu của Lương Phú cũng đủ làm Hà Tấn toát mồ hôi lạnh, ông ta thật sự không thể nghĩ ra mình đã làm gì khiến Lương Phú tức giận đến thế.
Gần đây ông ta vẫn rất ngoan ngoãn, cũng chẳng có chỗ nào chọc giận thị trưởng mà? Cho dù vô tình mắc lỗi, cũng không thể nghiêm trọng đến mức tạm đình chỉ công tác luôn chứ?
"Hà Tấn... ông quên cả tên họ ông rồi à? Nói đi, lúc nãy ông có gặp một cô gái tên Thẩm Hân Duyệt, còn định ngồi lại nói chuyện với cô ấy phải không?" Lương Phú vừa nói ra, Hà Tấn giật mình, vô thức nhìn quanh.
Là công chức mà ra ngoài xã hội vướng vào chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt thì không phải là chuyện nhỏ, nếu cấp trên điều tra thì ông ta thật sự có thể bị đình chỉ công tác để xác minh điều tra. Hà Tấn cứ tưởng là Lương Phú muốn đối phó mình, ở đây có người của ông ta nên đã báo cáo, dù sao thì cũng nhiều người nhiều tai mắt.
Vì thế ông ta vội giải thích: "Lương thị trưởng, ông hãy nghe tôi giải thích, tôi và cô gái kia không có gì cả, chỉ mới gặp và nói chuyện vài câu thôi."
"À, ý ông là phải có chuyện gì đó thì mới tốt phải không? Tôi nói cho ông biết, muốn sống sót thì mau cút về đây." Lương Phú đập mạnh xuống bàn một cái trong văn phòng, làm cốc trên bàn rung leng keng.
Ngay cả qua điện thoại, Hà Tấn cũng bị dọa đến mức thân thể khẽ run nhẹ một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...