Truyền Nhân Thần Y

"Này này, ông nhìn xem người kia là ai thế? Có phải là Đoạn Huyên của công ty đầu tư Thịnh Nhạc không?" Một lúc sau, Lý Nguyệt Hoa chỉ vào một người phụ nữ dáng dấp đoan trang đang đi tới gần và nói với Tô Nhạc Luân.

Tô Nhạc Luân nhíu mày thật chặt, cuối cùng xác nhận người này chính là CEO của công ty đầu tư Thịnh Nhạc- Đoạn Huyên. Cô ta được coi là nhân vật có tiếng ở cả thành phố Tân Hải, là nữ doanh nhân nổi tiếng được công nhận.

Công ty đầu tư Thịnh Nhạc và công ty đầu tư Hoa Hưởng được xem là hai con hổ của giới đầu tư Tân Hải, mặc dù bên trên còn có công ty con của Tập đoàn AG đặt tại Trung Quóc đè nặng, không ai dám tự xưng là số một Tân Hải.

Nhưng trong mắt các công ty nhỏ như của Tô Nhạc Luân thì cũng đã được xem là lớn vô cùng rồi. Họ hoàn toàn không có cơ hội hợp tác với những công ty như thế.

"Sao cô ta lại đến đây?" Tô Nhạc Luân nghi ngờ trong lòng, vì ông ta dường như nhớ rõ mình không hề mời cô ta, thực tế thì cho dù có mời, bên kia cũng chẳng chắc đã đến.

Thấy Đoạn Huyên đi tới, Tô Nhạc Luân thản nhiên nghiêm mặt tiến lên chủ động chào hỏi: "Chào giám đốc Đoạn."


Nhưng Đoạn Huyên đang nhìn về phía Thẩm Ngạo cách đó không xa, bị Tô Nhạc Luân cắt ngang suy nghĩ, lập tức quay đầu nhìn ông ta và hỏi: "Ông là?"

Tô Nhạc Luân vội lấy danh thiếp đưa qua: "Nghe danh giám đốc Đoạn đã lâu, tôi là Tô Nhạc Luân, cô là nữ doanh nhân nổi tiếng của Tân Hải, hôm nay gặp quả thực oai phong lẫm liệt."

Đoạn Huyên nhận lấy danh thiếp xem qua, rồi cười nói: "Rất hân hạnh, tôi còn việc, có dịp sẽ trò chuyện thêm."

Nói rồi, Đoạn Huyên không để ý đến Tô Nhạc Luân nữa, tiến thẳng tới phía trước.

"Hội trưởng Thẩm, hôm nay quả là ngày trọng đại, ngài lại đích thân đi tiếp khách sao?" Đoạn Huyên nhìn dáng vẻ Thẩm Ngạo ngồi trên ghế, gác chân bất cần đời, châm chọc nói.

Thẩm Ngạo giang hai tay ra: "Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi như thế này không đủ trang trọng à?"

Đoạn Huyên không dám nói thế, thực ra cô ta có thể bước đến ngày hôm nay, có phần không thể tách rời khỏi Hải Đông Hội, chính xác hơn là không thể tách rời Thẩm Ngạo.

Vợ Thẩm Ngạo mất sớm, và ông ta có tình cảm đôi chút với Đoạn Huyên. Vì thế Thẩm Ngạo luôn tìm các cớ để tiếp cận Đoạn Huyên, nhưng chưa bao giờ công khai, lý do là vì Thẩm Ngạo chưa được Thẩm Hân Duyệt đồng ý.

Nếu không có sự đồng ý của Thẩm Hân Duyệt mà tìm mẹ kế cho cô ta, có lẽ Thẩm Hân Duyệt sẽ bỏ nhà ra đi mất.

"Trang trọng, rất trang trọng, hội trưởng Thẩm luôn rất trang trọng." Đoạn Huyên cười đáp lại.


Thẩm Ngạo quay lại tìm tên Đoạn Huyên trong danh sách, đánh dấu bằng bút rồi nói: "Được rồi, tôi đã ký giúp cô rồi, rảnh rỗi mời cô đến uống trà."

Đoạn Huyên gật đầu: "Nhất định rồi."

Sau khi Đoạn Huyên đi vào trong, Từ Thiên Thành dùng khuỷu tay đẩy Thẩm Ngạo: "Này, người phụ nữa này còn phong độ lắm đấy."

"Ông nói gì vậy? Tôi bảo ông này, ông không được động đến cô ấy đâu, nếu không tôi cắn ông đấy." Từ Thiên Thành vừa nhắc đến Đoạn Huyên, Thẩm Ngạo đã trợn mắt nhìn ông ta, Từ Thiên Thành đương nhiên chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thẩm Ngạo ngay.

"Này này, ông lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi đấy. Tôi thấy ông độc thân bao nhiêu năm, cô đơn quá đỗi. Hơn nữa, đến lúc Hân Duyệt lấy chồng về nhà chúng tôi, ông sẽ không còn người tâm sự. "

Thẩm Ngạo không dám nói với người khác, nhưng với Từ Thiên Thành bây giờ, ông ta dường như có thể nói hết mọi chuyện, bởi vì hai người có địa vị tương đương: "Ông cũng thấy hợp với tôi phải không?"

Thấy mình nịnh đúng chỗ, Từ Thiên Thành bèn rèn sắt khi còn nóng: "Chắc chắn rồi, ông không thấy cô ta cũng có cảm tình với ông sao? Ánh mắt nhìn ông và người khác không giống nhau đâu. Chỉ cần ông hạ mình tiến lên một bước, tôi đảm bảo người ta sẽ đáp lại ông hai bước.


Theo tôi quan sát, cô ta có thể sinh con trai cho ông đấy."

Mấy lời này khiến Thẩm Ngạo vui mừng khôn xiết.

Nhưng trong mắt Tô Nhạc Luân, ông ta không thể hiểu nổi.

Bởi vì công ty của Mã Hiểu Lộ mới tổ chức lễ khai trương, thế mà Đoạn Huyên còn tới chúc mừng, ý nghĩa là gì ai cũng biết.

Hơn nữa, điều khiến ông ta khó hiểu hơn là trước mặt hai người kia, Đoạn Huyên không hề có vẻ ta đây là giám đốc công ty lớn, trái lại rất kính trọng.

Từ đầu đến cuối dù là các công ty lớn nhỏ, Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đều không có ý định đứng dậy nghênh đón, nhưng những người kia lại cảm thấy đó là một vinh dự tột đỉnh, điều này khiến ông ta thực sự không hiểu nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui