Truyền Nhân Thần Y

“Các người làm gì vậy? Bỏ súng xuống cho tôi.” Diêm Đan Dương kéo tay hai tên cảnh vệ lại.

Người này chính là Bồ Tát sống mà Thiện Bản Thanh thỉnh về. Nếu như anh có bị làm sao ở chỗ này thì ông ta không có cách nào ăn nói với Thiện Bản Thanh.

“Cậu... Cậu Tô, sao lại là cậu?” Diêm Đan Dương cảm thấy khó hiểu.

Tô Vũ bước tới, ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, nói: “Sao lại không thể là tôi? Không phải ông đang chờ tôi à?”

Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Hôm nay, những người có mặt trong phòng họp này đều tới đây để tranh giành lợi ích. Diêm Đan Dương rất tham lam. Ông ta muốn độc chiếm toàn bộ chiếc bánh lớn này.

Chỉ có điều, vừa mới đuổi được hai con chó Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đi thì ngoảnh đi ngoảnh lại đã có người tới giành đồ ăn trước miệng cọp, vậy nhưng lúc này, Diêm Đan Dương lại không thể làm gì.


Thậm chí ông ta còn phải che giấu mục đích mình tới đây hôm nay để làm gì, không dám cho Tô Vũ biết. Nếu như ông ta đắc tội Tô Vũ, chỉ cần Tô Vũ nói lại với Thiện Bản Thanh một câu thì ông ta sẽ lãnh đủ.

Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo đứng bên cạnh, vừa rồi bọn họ còn đang nhắm mắt chờ chết nhưng khi nghe Diêm Đan Dương cung kính gọi Tô Vũ là “cậu Tô”.

Bọn họ lập tức qua cơn hấp hối, từ cõi chết trở về, không tin nổi nhìn Tô Vũ đang ngồi đó đầy oai phong lẫm liệt.

“Đây chính là cũng có chút chống lưng trong quân đội ư?” Lúc này, trong lòng Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành gần như đồng thời cảm thán câu này.

Hơn nữa, điều làm bọn họ thắc mắc hơn cả là hình như hai người này quen biết nhau, không có vẻ gì là xa lạ.

Nếu như hai người này quen biết nhau mà còn rơi vào tình cảnh này thì đúng là lúng túng biết mấy.

Diêm Đan Dương hơi cúi đầu. Nếu như biết trước người kia là Tô Vũ thì đáng lẽ ra ông ta nên xử gọn từ lâu rồi. Giờ chuyện thành ra thế này, ông ta chỉ còn nước cúp đuôi, chuồn lẹ.

“Ha ha, sao lại có chuyện tôi đang chờ cậu Tô được chứ. Tôi và hội trưởng Thẩm Ngạo có chút giao tình với nhau. Hôm nay tôi tới đây là để ôn chuyện thôi, đúng không hội trưởng Thẩm?” Diêm Đan Dương muốn Thẩm Ngạo xác nhận cái cớ giải nguy này của mình.

Mặc dù hiện tại hai người nói chuyện với nhau khá khách sáo nhưng mọi người đều có thể nhận ra mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí, chỉ cần có một đốm lửa thôi là sẽ lập tức bùng nổ.

Nếu như hai người này lao vào chém giết ở đây thì chỉ dư chấn thôi cũng đủ làm Thẩm Ngạo tan xương nát thịt rồi.


Có điều có một chuyện mà Thẩm Ngạo phán đoán không sai, đó chính là mặc dù hiện tại phe Tô Vũ ít người nhưng lại chiếm thế thượng phong, có thể thấy hình như Diêm Đan Dương khá kiêng dè Tô Vũ.

Thấy Thẩm Ngạo mãi không trả lời, Tô Vũ xoay người lại hỏi Thẩm Ngạo: “Hội trưởng Thẩm, chuyện là vậy à?”

Từng có khoảnh khắc Thẩm Ngạo muốn mượn cơ hội này để vạch tội Diêm Đan Dương, giẫm ông ta rơi xuống vực sâu muôn trượng. Chỉ cần Thẩm Ngạo nói ra ý đồ của Diêm Đan Dương khi đến đây, chắc chắn ông ta sẽ châm ngòi cho cuộc chiến giữa Diêm Đan Dương và Tô Vũ.

Có điều, có một số việc mà một người đã lăn lộn nhiều năm như Thẩm Ngạo hiểu rõ. Nếu như Tô Vũ có thể giẫm Diêm Đan Dương một phát chết luôn thì không sao, nhưng nếu anh giẫm mà Dương Đan Dương không chết thì thế nào? Vậy chẳng phải là sau này Diêm Đan Dương sẽ giở trò ngáng chân ông ta, thậm chí chưa biết chừng ông ta có thể mất mạng bất cứ lúc nào hay sao?

Cho nên, căn cứ nguyên tắc thêm bạn bớt thù, Thẩm Ngạo ngượng ngùng mở miệng: “Đúng vậy đấy, anh Tô, tôi và ông Diêm là bạn cũ, hôm nay ông ấy tới đây ôn chuyện xưa mà thôi.”

Tô Vũ gật đầu. Nếu như đúng là tới ôn chuyện thì tại sao Diêm Đan Dương lại mang theo cảnh vệ? Nếu như đúng là tới ôn chuyện thì tại sao Diêm Đan Dương ở bên trong mà Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành lại ở bên ngoài?

Có điều, Tô Vũ không bắt bẻ những chuyện này tới cùng. Dù sao anh và Diêm Đan Dương cũng không có thâm thù đại hận gì, thậm chí thông quan mối quan hệ với Thiện Bản Thanh, hai người họ có thể xem như là có mối quan hệ tốt đẹp.


Người ta đã nói như vậy rồi, anh không có lý do gì không chừa đường lui cho người ta. Huống hồ, nói đến cùng, Tô Vũ vẫn là người đuối lý. Phải biết rằng tất cả những chuyện này thực ra là do Tô Vũ tu hú chiếm tổ chim khách trước.

“Ồ, nếu vậy thì hẳn là tôi nên tránh mặt.” Nói xong, Tô Vũ định đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ có điều, đây chỉ là một cách thăm dò. Nếu như Diêm Đan Dương thật sự để Tô Vũ đi khỏi đây thì có nghĩa là ông ta không coi Tô Vũ ra gì.

Người mà ngay cả Thiện Bản Thanh cũng phải kính trọng, vậy mà Diêm Đan Dương lại dám vì “ôn chuyện” với bạn cũ mà đuổi anh ra ngoài. E là Diêm Đan Dương không ghê gớm đến thế.

Mà thực ra, hai người họ đều hiểu rõ, nếu như ai rời khỏi căn phòng này trước thì người đó sẽ để mất quyền kiểm soát Thượng Nhiêu và Tân Hải. Thế nhưng hiện tại Diêm Đan Dương không còn sự lựa chọn nào khác.

“Vậy sao được? Chắc chắn là cậu Tô có chuyện quan trọng cần bàn bạc rồi, tôi không quấy rầy thêm nữa.” Nói rồi, Diêm Đan Dương cúi đầu định đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui