Thân Kiến Quốc đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh ta đã gọi điện thoại cho luật sư của mình, lại còn gọi cả cảnh sát nữa.
…
Triệu Mộng Nhã đưa Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đến căn phòng nơi cô ta ở trước đó, Tô Vũ đặt Mã Hiểu Lộ lên giường.
Từ đầu đến cuối, tay Mã Hiểu Lộ đều nắm chặt tay Tô Vũ, như thể đây là cách duy nhất mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Tô Vũ ngồi ở bên giường, một tay ôm lấy mặt Mã Hiểu Lộ, rồi nói: “Không sao, có anh ở đây!”
Tô Vũ xoa bóp vài huyệt đạo trên tay Mã Hiểu Lộ, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tô Vũ đứng dậy nói với Triệu Mộng Nha và Tiền Hào: “Hai người giúp tôi chăm sóc cô ấy, tôi còn có một số việc phải giải quyết.”
Tiền Hào gật đầu nói: “Không thành vấn đề, tiểu... anh Vũ, anh đi làm việc của mình đi.”
Sau sự việc này, Tiền Hào biết Tô Vũ không phải người bình thường.
Người có thể khiến Từ Thiên Thành ăn nói khép nép như thế hẳn là bối cảnh không hề tầm thường, hoặc là năng lực không tầm thường.
Cho nên, anh ta không dám gọi Tô Vũ giống như trước kia nữa.
Sau khi Tô Vũ rời đi, Tiền Hào quay qua nhìn Triệu Mộng Nhã cũng đang lúng túng ở bên cạnh, nói: “Cô cũng đi tắm rửa thay quần áo đi, xem tiên khí trên người cô đã không còn nữa rồi kìa.”
Triệu Mộng Nhã hít một hơi thật sâu, gật đầu rồi đi vào phòng tắm.
Nhưng mới đi được hai bước, cô ta bỗng dừng lại, quay qua nhìn Tiền Hào nói: “Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay, cảm ơn anh đã cứu mạng tôi.”
Tiền Hào được một ngôi sao lớn cảm ơn như vậy khiến anh ta cảm thấy cuộc sống của mình hơi bị đảo lộn.
Anh ta gãi đầu, lúng túng nói: “Ôi, thấy việc nghĩa hăng hái làm chính là truyền thống đạo đức tốt đẹp, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Triệu Mộng Nhã gật đầu, mỉm cười đi vào phòng tắm.
Bên trong căn phòng riêng, Từ Thiên Thành và Thân Kiến Quốc lần lượt ngồi trên hai chiếc ghế sofa, tư thế này giống như đang tranh giành vai vế với nhau.
Lúc này, cảnh sát và luật sư đã đến hiện trường gần như cùng một lúc.
Tuy nhiên, luật sư này không phải của Thân Kiến Quốc mà là luật sư của phía Thượng Nhiêu gửi đến cho anh ta.
Nhưng Thân Kiến Quốc biết chỉ cần trả thù lao thì anh ta sẽ sai khiến được luật sư.
Hơn nữa, rõ ràng là Từ Thiên Thành cố ý đánh trọng thương người khác, hạn chế quyền tự do của anh ta.
Đối với vụ bắt cóc mà Từ Thiên Thành nói, anh ta hoàn toàn có thể phủ nhận vì không có nhân chứng hay vật chứng nào cả.
Hơn nữa anh ta nghĩ trong tay mình còn có một con bài quan trọng, đó chính là Băng Linh Hàn Tàm trong cơ thể Mã Hiểu Lộ.
Anh ta tin chắc không bao lâu nữa, Tô Vũ vừa nãy còn diễu võ dương oai sẽ ngoan ngoãn đến cầu xin anh ta, đến lúc đó ai còn dám buộc tội anh ta bắt cóc?
Vì điều này nên Thân Kiến Quốc vẫn tỏ vẻ đắc chí.
“Xin chào, anh Thân, đây là luật sư do văn phòng cảnh phát khu Thượng Nhiêu gửi đến cho anh. Luật sư Dương, anh có thể nói chuyện với anh ta.” Một vị cảnh sát đến trước mặt Thân Kiến Quốc, sau khi chào hỏi đã nói một tràng.
Thân Kiến Quốc đưa tay bắt tay luật sư Dương, sau đó chỉ vào Từ Thiên Thành nói: “Luật sư Dương, tôi tận mắt chứng kiến người đàn ông này xông vào phòng riêng, làm bị thương trưởng khu Điền, chai rượu vang dưới mặt đất chính là hung khí. Hơn nữa mọi người cũng đã thấy, ông ta không cho tôi rời khỏi đây, đã hạn chế quyền tự do của tôi, tôi muốn kiện ông ta.”
Luật sư Dương gật đầu đáp: “Như anh vừa nói, người này đã đánh bị thương trưởng khu Điền, tôi nghĩ có thể anh đã hiểu lầm. Bởi vì chúng tôi vừa liên lạc với ông ấy xong, đúng là ông ấy bị thương nhưng chính miệng ông ấy đã nói do mình không cẩn thận bị thương đập vào đầu.
Về việc hạn chế quyền tự do của anh, điểm này không đủ chứng cứ cho lắm, bởi vì nơi này chỉ có hai người, ông ấy cũng không trói anh lại, thậm chí cũng không đóng cửa.
Nếu anh cương quyết, ông ấy cũng có thể nói anh đã hạn chế quyền tự do của ông ấy.”
Thân Kiến Quốc bị những lời nói của luật sư Dương làm cho tức giận, đây có phải là luật sư của anh ta không thế?
Tại sao câu nào cũng bênh người khác chằm chặp thế?
“Không phải chứ, luật sư Dương, anh là luật sư do tôi thuê, anh nên bào chữa cho khách hàng của mình mới đúng chứ?” Thân Kiến Quốc muốn ra tay lắm rồi.
Luật sư Dương gật đầu nói tiếp: “Đúng vậy, nhưng tất cả những điều này đều dựa trên luật pháp, lời tố cáo của anh không có cơ sở pháp lý.”
Thân Kiến Quốc không hiểu, nhưng luật sư Dương sao có thể không hiểu được? Ở đây, Từ Thiên Thành chính là pháp luật, nếu muốn tiếp tục làm việc ở Thượng Nhiêu thì anh ta phải biết nên nói gì và xử lý thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...