Truyền Nhân Thần Y

“Ông nghe không hiểu lời tôi nói à? Tôi không muốn làm quen với ông ta. Nếu ông không giúp gì được thì mau cút đi cho tôi.” Bây giờ ai cũng có thể nhìn ra dáng vẻ của Tô Vũ là đã thật sự nổi giận.

Dù là Từ Thiên Thành quyết đoán sát phạt thì lúc này cũng bị sát khí bắn ra từ trong mắt Tô Vũ dọa sợ đến mức sống lưng lạnh toát.

Nhưng đến thời điểm này, Từ Thiên Thành hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vì thế ông ta chỉ có thể nhìn Tiền Hào bằng ánh mắt cầu cứu, may mà anh ta đã đi theo Từ Thiên Thành nhiều năm nên cũng học được bản lĩnh biết quan sát sắc mặt, gật đầu vội nói: “Đúng đúng, đi tìm người, cứu người, cứu chị dâu.”

Bởi vì lúc này điện thoại của Mã Hiểu Lộ cũng không liên lạc được, càng khiến Tô Vũ sốt sắng hơn. Dù phải lật tung cả trang viên này lên, anh cũng phải tìm bằng được Mã Hiểu Lộ.

Anh không tìm thấy người trong trang viên, tất nhiên muốn tìm người phải hỏi Tần Thiên Nam.

Cuối cùng dươi sự chỉ dẫn của nhân viên, bọn họ đã biết được Thân Kiến Quốc và một người đàn ông có lai lịch không nhỏ đang ở trong phòng riêng Hà Hoa Phường.

Mà qua lời nhắc nhở của Triệu Mộng Nhã, hẳn là tìm thấy Thân Kiến Quốc sẽ tìm thấy Mã Hiểu Lộ.


Dưới sự dẫn đường của Tần Thiên Nam, mấy người nhanh chóng đi tới Hà Hoa Phường.

Tô Vũ vốn định tung một cước đá bay cánh cửa, nhưng lại bị Từ Thiên Thành ngăn cản.

“Anh Tô cứ đợi trước đã, bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ tình hình bên trong, nếu ngài tùy ý xông vào như vậy, tôi lo rằng bọn họ sẽ bị ép mà gây bất lợi cho phu nhân.

Thế này đi, mọi người cứ ở bên ngoài, tôi sẽ vào trong xem tình hình trước rồi hẵng tính tiếp.”

Ở nơi khác Từ Thiên Thành không dám nói gì, nhưng ở Thượng Nhiêu nhiều người vẫn phải nể mặt ông ta, do đó để ông ta vào là thích hợp nhất.

“Cốc cốc cốc.”

Từ Thiên Thành hít sâu một hơi gõ cửa phòng.

Chẳng bao lâu đã có một gã đàn ông mở ra một khe hở, nhìn Từ Thiên Thành ở bên ngoài nói: “Ông là ai?”

Từ Thiên Thành tươi cười nói với người kia: “Làm phiền cậu đi nói lại rằng Từ Thiên Thành muốn vào trong nói đôi lời.”

Ánh mắt người đàn ông kia lóe lên, rồi gật đầu xoay người đi vào trong.

“Anh Thân, bên ngoài có một người tên là Từ Thiên Thành bảo rằng muốn vào đây nói đôi lời.” Gã đàn ông kia đứng bên cạnh Thân Kiến Quốc nói.

Khi nghe thấy tên Từ Thiên Thành, Mã Hiểu Lộ đang bị trói tay sau lưng, miệng dán băng keo ngồi trên sofa bỗng trợn tròn mắt, biết rằng cứu tinh của mình đến rồi.

Thân Kiến Quốc xua tay nói: “Đi đi đi, đừng để đám chó mèo gì cũng chạy vào đây. Cậu đi nói cho ông ta biết chúng tôi không chào đón ông ta.”


Lúc người kia định xoay người đi ra ngoài thì Điền Quốc Văn đã giật mình ngăn cản, cau mày nói: “Cậu nói người đó tên là Từ Thiên Thành?”

Người kia gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Trước đó Điền Quốc Văn đã nhìn thấy xe của Từ Thiên Thành, bây giờ người xuất hiện ở bên ngoài cũng chẳng có gì lạ.

Thế là ông ta vung tay nói: “Mau mời vào trong.”

Người kia không biết nên nghe theo ai. Thân Kiến Quốc nhướng mày hỏi: “Cậu không nghe thấy trưởng khu Điền nói gì à?”

Người kia gật đầu đáp: “Vâng.”

Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài.

“Trưởng khu Điền, Từ Thiên Thành này là ai thế? Đáng để ông làm vậy ư?” Thân Kiến Quốc khó hiểu hỏi.

Điền Quốc Văn đứng dậy sửa sang lại quần áo chuẩn bị tiếp đón Từ Thiên Thành, nhìn Thân Kiến Quốc đáp: “Hẳn là cậu đã nghe qua về Từ Thiên Thành ở Thượng Nhiêu rồi nhỉ?”


Thân Kiến Quốc bỗng nhíu mày: “Ông đang nói...”

“Đúng vậy, người này là chúa đất ở Thượng Nhiêu - Từ Thiên Thành.” Trong lúc hai người trò chuyện, Từ Thiên Thành đã đi vào phòng.

Có điều bây giờ quần áo trên người ông ta hơi bừa bộn, tóc tai cũng bị gió thổi bay như ổ gà.

Từ Thiên Thành liếc nhìn mọi người trong phòng, lúc nhìn thấy Mã Hiểu Lộ vẫn bình yên vô sự, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của ông ta cũng được thả lỏng.

Ông ta nhướng mày nhìn Điền Quốc Văn: “Trưởng khu Điền đang làm gì thế?”

Điền Quốc Văn liếm môi, trong đầu lóe lên tia sáng, cười lúng túng đi tới trước mặt Từ Thiên Thành nịnh nọt: “Ông chủ Từ, ông nhìn xem cô gái này xinh đến cỡ nào, chẳng phải tôi đang muốn biếu cho ông hay sao?”

Có điều một câu nói mà Điền Quốc Văn cảm thấy không có sai sót gì, nhưng lại đổi lấy cái tát như trời giáng của Từ Thiên Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui