Thời buổi này nhà thầu nào cũng vậy, ngắn thì mấy tháng trả một lần, dài thì một năm trả một lần, mà người cầm theo tiền lương của công nhân bỏ trốn cũng không ít. Mà những nông dân kia hầu hết đều mù chữ, không hiểu luật pháp là gì, chịu thiệt thòi cũng không biết tìm ai nói lý lẽ.
“Tiểu Vũ?” Lâm Thiến đi tới cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng bận rộn của con trai, bà ấy run giọng hét lên.
Tô Vũ đặt con dao trong tay xuống và quay lại nhìn Lâm Thiến đang đứng cách đó không xa, tóc rối tung quần áo bẩn thỉu vẻ mặt tiều tụy, trong lòng trăm mối suy nghĩ, vậy mà ánh mắt cũng có chút chua xót.
“Mẹ...” Tô Vũ buột miệng thốt ra một chữ khiến Lâm Thiến rơi nước mắt.
Lâm Thiến đã không nhớ được lần cuối cùng Tô Vũ gọi mình là "Mẹ" là lúc nào, có lẽ là lúc Tô Vũ nghiến răng tập nói.
Tô Vũ nhào tới, ôm chặt lấy mẹ của mình, đồng thời hai dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt.
“Ai da, con khóc cái gì, lớn như vậy rồi cũng không biết xấu hổ.” Lâm Thiến dở khóc dở cười nói. Tô Vũ nắm tay mẹ, mới phát hiện trên tay bà đầy vết chai.
"Mẹ, mẹ xem những năm qua mẹ đã trở nên như thế nào rồi kìa, mau ra khỏi phòng bếp đầy khói đi. Trong bếp có rất nhiều khói, chờ một lát nữa là được ăn cơm rồi." Nói xong Tô Vũ đẩy mẹ ra khỏi phòng bếp, đóng cửa lại và hít một hơi thật sâu.
Điều khiến anh ngạc nhiên là, vốn tưởng rằng mình nhìn thấu sự đời nhưng lại hoàn toàn cảm động trước tình yêu thương giữa mẹ và con.
Lâm Thiến cũng lau nước mắt, bà ấy lên lầu tắm rửa thay quần áo, nhưng mà trong lòng bà ấy lại có chút nghi hoặc, bởi vì hình như con trai mình đã thay đổi rồi.
Sau khi xuống lầu, Mã Hiểu Lộ từ trong xe lấy ra một bộ váy cô đã cẩn thận lựa chọn ngày hôm qua, để tránh cho Lâm Thiến nhìn thấy giá cả kếch xù của chiếc váy này, Mã Hiểu Lộ còn cố ý cắt bỏ nhãn hiệu.
“Mẹ, đây là quà sinh nhật con và Tô Vũ mua cho mẹ, mẹ mau đi thử xem.” Mã Hiểu Lộ cầm lấy váy, nắm tay Lâm Thiến rồi lại lên lầu.
Đợi đến khi vào phòng, Lâm Thiến cầm chiếc váy mềm mại trong tay, nhìn Mã Hiểu Lộ hỏi: "Hiểu Lộ, mẹ hỏi con một chuyện, Tiểu Vũ bị làm sao vậy? Sao mẹ lại cảm thấy hình như thằng bé đã thay đổi thành một người khác rồi.” . truyện ngôn tình
Mặc dù vừa rồi tình cảm của Tô Vũ thể hiện trước mặt Lâm Thiến cũng không phải giả tạo, nhưng sự tương phản to lớn giữa hai người trước và sau chắc chắn sẽ khiến Lâm Thiến có chút nghi ngờ.
“Không phải chứ? Chẳng lẽ mẹ cũng đã phát hiện ra nhanh như vậy sao?” Mã Hiểu Lộ thầm nghĩ trong lòng. Phải mất một thời gian cô mới phát hiện ra được, nhưng Lâm Thiến chỉ vừa mới gặp mặt đã nhìn thấu mọi chuyện?
“Mẹ, con không hiểu ý của mẹ lắm.” Mã Hiểu Lộ cố ý làm bộ như không biết hỏi.
"Không phải, ý mẹ là thằng bé đã thay đổi rồi, con xem, trước kia thằng bé chỉ biết hết ăn lại nằm, bây giờ còn biết nấu cơm, hơn nữa còn gọi mẹ là mẹ nữa." Lâm Thiến như có điều suy nghĩ hỏi.
Trên thực tế, lý do cho sự tương phản lớn nhất là vì Tô Vũ hiện tại rất bình thường, trong khi trước đây đôi mắt của Tô Vũ trông không bình thường.
Mã Hiểu Lộ suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ, đây không phải là chuyện tốt sao? Cách đây không lâu, Tô Vũ gặp được một bác sĩ, ông ấy đã chữa khỏi bệnh cho anh ấy và còn truyền y thuật cho anh ấy nữa, con trai của mẹ bây giờ là bác sĩ nổi tiếng rồi.”
Lâm Thiến nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, có một ngày con trai của mình sẽ có liên quan đến nghề bác sĩ.
“Đó là sự thật đấy, ôi, dù sao thì mẹ cũng đừng lo lắng nữa, hôm nay là sinh nhật của mẹ, mẹ thay quần áo thật xinh đẹp đi.”
Lúc thay xong quần áo xuống lầu, hai đứa nhỏ sôi nổi chạy vào, một nam một nữ, khăn quàng trên cổ hai đứa đều xiêu vẹo.
Lúc nhìn thấy Mã Hiểu Lộ, hai đứa nhỏ sáng mắt lên chạy tới kêu lên: "Chị dâu!”
Dù đứa lớn chỉ mới mười tuổi, đứa nhỏ mới tám tuổi nhưng cả hai đều là những người thông minh, bọn chúng biết, mỗi khi nhìn thấy chị dâu xinh đẹp và phóng khoáng trong bộ quần áo chỉnh tề này, sẽ có chuyện tốt xảy ra.
Quả nhiên Mã Hiểu Lộ vui vẻ vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ và lên lầu lấy hai bao lì xì đưa cho bọn chúng, Lâm Quân ở bên cạnh mắng: "Mấy đứa nhóc, chị dâu cho con là con lấy luôn à, không được lấy.”
Nhưng mà hai đứa nhỏ làm gì quan tâm được nhiều như vậy, cầm tiền lì xì vui vẻ chạy ra ngoài, nhưng cũng không quên quay đầu lại nói: "Cảm ơn chị dâu!"
…
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz màu đen đậu dưới gốc cây nhãn ở đầu phía đông thị trấn, tài xế ngồi trên ghế lái nhìn Từ Thiên Thành nói: "Ông chủ, có muốn đi về phía trước không?"
Từ Thiên Thành gãi đầu, bình thường ông ta sẽ không đi tới nơi chim không ị như thế này.
Mà trước đó ông ta đã phái người điều tra tỉ mỉ về Tô Vũ, kết quả cuối cùng là anh là con ngoài giá thú, mẹ anh sống ở thị trấn này, mà hôm nay ông ta tới đây để chúc thọ mẹ anh, Từ Thiên Thành đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để lấy lòng Tô Vũ.
Không chỉ có như thế, ông ta còn biết Tô Vũ và Thẩm Ngạo không có quan hệ đặc biệt gì, bởi vì người ta đã có vợ, điều này khiến Từ Thiên Thành có cảm giác mình bị Thẩm Ngạo lừa, suýt chút nữa ông ta cũng tin là thật.
Nhưng mà suy đi nghĩ lại ông ta cũng không nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn, tuy rằng ông ta biết mẹ Tô Vũ và bà ngoại anh sống không tốt lắm, nếu vô duyên vô cớ mình đi nịnh nọt, làm không tốt sẽ khiến mọi chuyện hỏng bét mất.
Dù sao ông ta thật sự không hiểu nổi tính cách của Tô Vũ, thừa dịp lúc này Tô Vũ cũng ở đây, ông ta mượn cớ trùng hợp đến nơi này tình cờ gặp gỡ, vô hình trung coi như là kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Từ Thiên Thành vỗ vai tài xế nói: "Không phải nhà cậu cũng ở trên trấn này sao? Cậu đi về trước đi, để đồ đạc bên đường cho tôi là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...