Thành phố Hải Tân, trang viên của Nam Bá Lộc.
Sau khi Nam Bá Lộc đánh bại tất cả các cao thủ của mười gia tộc lớn ở tỉnh Hải Dương thì trở về cùng Lâm Mạc Huy.
Trên đường đi, cuối cùng Lâm Mạc Huy đã khôi phục một ít tinh thần sau khi nghỉ ngơi.
Sau khi ăn một chút gì đó, bổ sung một ít năng lượng, Lâm Mạc Huy đi đến phòng khách.
Nam Bá Lộc đang ngồi trên ghế số pha trong phòng khách, Nam Băng Ngọc thì ngồi ngay ngắn bên cạnh, pha trà cho ông ta.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy đi vào, Nam Băng Ngọc lanh trí đứng dậy, chào hỏi Lâm Mạc Huy rồi rời đi.
Lâm Mạc Huy đi tới cạnh bàn, Nam Bá Lộc xua tay: "Ngồi đi!"
Lâm Mạc Huy ngồi xuống bên cạnh ông ta.
"Ông Lộc, cảm ơn ông vì chuyện lần này!"
Lâm Mạc Huy chân thành cảm ơn ông ta.
Nam Bá Lộc cười khẽ lắc đầu: "Cậu không cần cảm ơn tôi.
Tôi có thể giúp cậu cũng chỉ có nhiều đó mà thôi.
Con đường tiếp theo thì phải tùy thuộc vào cậu rồi."
Lâm Mạc Huy biết Nam Bá Lộc như vậy là thực sự muốn rời khỏi.
"Băng Ngọc, có biết về chuyện này không?"
Lâm Mạc Huy thấp giọng hỏi.
Nam Bá Lộc nhìn về hướng Nam Băng Ngọc đã rời đi, nhẹ giọng: "Tôi chưa nói với nó về những chuyện cũ này.
Nó cũng không biết đến tột cùng tôi muốn làm gì.
Tôi không mong đời này nó sẽ có được bao nhiêu vinh hoa phú quý.
Tôi chỉ mong nó được bình an hạnh phúc, không có bất kỳ lo lắng nào."
Lâm Mạc Huy biết, Nam Bá Lộc không muốn để Nam Băng Ngọc phải gánh vác những hận thù này.
Vì vậy, Nam Băng Ngọc thậm chí còn không biết rốt cuộc tại sao mẹ cô ta lại chết.
Lâm Mạc Huy thở dài, đối với con gái mình, Nam Bá Lộc thật sự là yêu chiều có thừa.
Càng yêu lại càng không muốn rời xa.
Đây chính là mối bận tâm lớn nhất của ông ta.
Mà bây giờ, khi Nam Bá Lộc giao Nam Băng Ngọc cho anh, đó là niềm tin lớn nhất dành cho anh.
"Ông Lộc, tôi có thể hứa với ông!
Chỉ cần Lâm Mạc Huy tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ để cô Băng Nhi phải chịu thiệt thòi!"
Lâm Mạc Huy nói.
Nam Bá Lộc ngẩng đầu cười: "Được! Tôi có thể tin tưởng lời hứa của người nhà họ Lâm."
Lâm Mạc Huy không khỏi sửng sốt.
Anh kinh ngạc nhìn Nam Bá Lộc.
Chẳng lẽ nào Nam Bá Lộc đã biết thân phận của anh?
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của anh, Nam Bá Lộc khẽ cười một tiếng: "Đừng ngạc nhiên! Thân phận của cậu, từ lần trước cậu cứu con gái của tôi, tôi đã biết rồi.
Nếu không phải tôi vẫn luôn giúp cậu che giấu thân phận, e rằng đã có người tìm được cậu từ lâu."
Trong lòng Lâm Mạc Huy chấn động, anh vốn tưởng rằng mình đã che giấu đủ sâu.
Thật không ngờ, trước mặt nhân vật lớn thực sự, thật ra anh cũng không có bao nhiêu bí mật cả.
"Cảm ơn ông Lộc!"
Lâm Mạc Huy chắp tay nói.
Nam Bá Lộc xua tay: "Không cần cảm ơn tôi! Đây là để bảo đáp công ơn cứu mạng của bố cậu lúc trước với tôi.
Ngày mai, tôi sẽ rời thành phố Hải Tân.
Những chuyện ở tỉnh Hải Dương, tôi không quá lo lắng.
Nhưng ở sáu tỉnh phía Nam thì cậu nhất định phải cẩn thận.
Hãy nhớ, cẩn thận với Tiết Hoàng Dương!"
Lâm Mạc Huy không khỏi sửng sốt: "Tiết Hoàng Dương? Ông TLộc, người mà ông đang nói chính là Tiết Hoàng Dương, vị vua của phương Nam, đúng không?"
Nam Bá Lộc chậm rãi gật đầu.
Lâm Mạc Huy không hỏi tại sao, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ lời nói của Nam Bá Lộc.
Nam Bá Lộc ở tỉnh Hải Dương lâu như vậy, chắc hẳn rất hiểu rõ về Tiết
.