Ta tên Huỳnh Phi Nhung. 16 tuổi.
Mọi người gọi ta là Nhung Ác Quỷ. Không phải vì ta ác đâu, là ta quá hiền ấy. Hê hê!
Để xem ta có thể kể gì về ta cho các ngươi nào.
Ta thích xem phim nè, đọc truyện ngôn tình nè, thích ăn nè. Là điển hình của mẫu người tham sống sợ chết nha.
Ta biết tý võ công, cũng là người khí khái!
Nói chuyện với người khác, ta thích xưng ta ngươi, mẹ ta nói, ta bị hâm rồi. Ta thấy ta đâu có hâm, là ta khác người chút thoai. Cũng có thể ta bị ảnh hưởng bởi mấy bộ điền văn chăng?
Đôi khi ta có nóng tính, nhưng ta đảm bảo ta là người tốt. Bằng chứng ư? Cứ nhìn Cún Con nhà ta là biết, ta cho ẻm ăn ba bữa một ngày đó. Quá tốt rồi còn gì.
Ta à, tuy không thuộc loại nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng gọi là có tý sắc, cũng có vài ba anh nhòm ngó.
Ta là người dày mặt, cực kì dày mặt.
Việc đó cả thế gian đều biết, mà biết rõ nhất là Huỳnh Mạnh Long, 27 tuổi.
Ai vậy? Ai vậy? Người ta yêu đó! Ta yêu hắn nhiều lắm, yêu tới chết đi sống lại. Ta không biết nữa, lần đầu tiên gặp hắn ở hành lang bệnh viện, ta đã yêu rồi. Hắn chính là con trai của người sáng lập chuỗi bệnh viện này nhé, còn lý do ta vào bệnh viện ý à? Bản cô nương có chút bệnh nhỏ ấy mà.
Nghe nói hắn học y ở Mỹ, giờ ba hắn muốn hắn tiếp nhận công việc quản lý, không muốn theo nghề y vất vả, còn hắn thì vẫn muốn là một bác sĩ y đức, chữa bệnh cứu người, bởi vậy cho nên, hắn và ba hắn cãi nhau ghê gớm lắm. Rồi mẹ hắn đột quỵ, sau đó bla bla...cũng là thiên hạ đồn thổi, hắn đành nghe lời ba mẹ!
Hắn rất cao a, ta may chỉ đứng tới vai hắn, đẹp trai làm ta mất hồn luôn. Mà tính ta, vốn mạnh bạo, làm gì có chuyện gặp người ta thích ta lại cứ thế yên lặng về nhà ôm mộng. Ta lúc đó còn mặc áo quần bệnh nhân a, chạy xồng xộc tới chỗ hắn, đâm vào người hắn, lấy cớ sờ xoạng hắn chút chút nha, cơ ngực đúng là săn chắc, ta thích, cực thích a.
Xong xuôi, ta nhắm mắt vờ ngất. Ngất đó, là ngất đó nha, ta là bệnh nhân mà, ngất thì có gì là sai đâu? Ta ốm quá, ta xỉu thui mà.
Ta nhắm hờ mắt, tưởng tượng như truyện Bạch Tuyết nha, hắn sẽ hôn ta, và ta sẽ bừng tỉnh.
Không được, thế thì xa quá, thôi chỉ cần được mỹ nam ôm về giường bệnh đã là tốt lắm rồi!
A, đúng là hắn có ôm ta đi thật, nhưng không phải về phòng bệnh của ta, ta cảm thấy thế. Vì phòng ta nằm là hướng đi thẳng, còn ta cảm thấy, hắn xoay người a.
Nhưng ta không có mở mắt, mùi hương trên người hắn, quá là thơm đi, quyến rũ quá đi, ta nguyện ngửi cả đời nha!
-"Tỉnh lại đi, diễn thế không mệt à?"
Hắn nói, mỹ nam à, sao ngươi siêu quá trời vậy? Ta quên, hắn là bác sĩ, sao ta lại ngu ngốc trả vờ ngất trước mặt bác sĩ làm gì cơ chứ? Biết làm sao cho đỡ thẹn bây giờ, đành vậy, ta gượng gạo vươn tay duỗi chân, đôi mắt hé hé mở, nở nụ cười ha hả, to nhất có thể.
-"Hi, chào!"
Đây là đâu? Ta còn ngây ngô thì hắn nói.
-"Là phòng làm việc của tôi!"
Hắn cũng thuộc loại "con nhà có điều kiện" nha! Phòng làm việc gì mà to gấp ba lần cái phòng bệnh của ta. Lại còn có giường đẹp thế này.
-"Ngươi biết hưởng thụ ghê a, như cái nhà ý!"
-"Là công việc quá nhiều, nên tôi tạm ngủ ở đây, tuy có hơi tồi tàn..."
-"A, tồi tàn cái mịa nhà ngươi! Ta bệnh còn không được bằng!"
Ta thì nhận ra mình lỡ lời, còn hắn thì trợn tròn mắt. Tự dưng không khí trầm mặc hẳn. Hắn mặc kệ ta, ra phòng kế bên ngồi làm việc. Ta vén rèm ngồi ngắm hắn, đẹp, quả thật đẹp. Thằng chó, mi ăn gì mà đẹp dữ vậy! Hại huyết áp bà mi tụp lắm rồi đây này. Ta mải mê ngắm hắn, đứng ngắm, ngồi ngắm, nằm ngắm...rồi ta ngủ lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã là 5 giờ chiều. A chết rồi, mẹ ta sẽ thăm bệnh nha, rồi mẹ ta sẽ làm ầm lên à xem, nếu không thấy ta. Ta cuống quít tìm đường chạy về nhà.
Cửa khóa, hắn thì vẫn làm việc.
-"Ngươi đưa ta chìa khóa a?"
-"Em ăn nói kì vậy? Ngươi ta, học ở đâu đấy?"
-"Ta quen rồi a, ngươi đưa ta chìa khóa, mẹ ta tìm ta!"
-"Đi dễ dàng thế thôi sao?"
-"Thế ngươi muốn sao?"
-"Chẳng phải em trả vờ ngất là có ý đồ à, cũng chưa thấy em làm gì cả?"
A, tên này, dù sao ta cũng là con gái nha, sao có thể nói trắng trợn ra như vậy. Thôi không sao, ta nổi tiếng mặt dày.
-"Ta vì thấy ngươi đẹp trai quá nên muốn ở cùng ngươi một chút a, nhưng giờ ta phải về phòng rồi, không có mẹ ta oánh ta tan xác luôn!"
-"Xác định là chỉ muốn ở cùng một chút?"
-"A, muốn ôm ngươi a!"
-"Thế thôi?"
Ta nhìn gương mặt hoàn hảo của hắn, nuốt nước bọt, không kìm lòng mà thốt ra sự thực.
-"Muốn hôn ngươi nữa!"
Ôi chẳng ai mặt dày như ta cả. Ôi cho ta một cái lỗ đi!
Chẳng ngờ, hắn ôm ta thật, cả người hắn ép chặt người ta, môi hắn lướt qua môi ta, một cái hôn phớt. Ta đang nằm mơ hả? Tim ta rụng mất thôi!
-"Ngươi...thế này là sao?"
-"Sợ em đêm mất ngủ lại mò lên phòng tôi, thôi giờ về đi!"
Mặt ta đỏ bừng, lúc về mẹ cũng không mắng ta gì cả, nhưng đêm đó ta mất ngủ, huhu.
......
Hôm sau, ta đi tập thể dục, là ta đi tập thể dục đó. Chẳng hiểu sao bước chân của ta lại đưa ta lên phòng hắn. Tới trước cửa phòng hắn rồi, ta cứ đi tới đi lui. Ta thích tập thể dục ở đây nha!
-"Có việc gì?"
Hắn hỏi.
-"Ta đi tập thể dục."
-"Có muốn vào trong nghỉ không?"
-"Được hả?"
Hắn không nói gì, quay vào phòng làm việc. Không nói tức là đồng ý rồi còn gì? Ta mặt dày vào phòng, trèo lên giường hắn nằm, phòng hắn có nhiều cái hay lắm nha, tivi to bự, tủ lạnh nhiều đồ ăn, ta tha hồ mà tận hưởng.
Từ đó, sau khi điều trị hoặc không có việc gì, ta thường lên phòng hắn chơi. Bác sĩ nói dạo này ta sắc mặt ta có khá lên. Ta nói với mẹ ở khu bệnh có bạn bằng tuổi ta, bị bệnh, ta tới nói chuyện với bạn, mẹ ta cười, không quản.
Ta lên phòng hắn, có ngày ta chạy lên phòng hắn chơi tới 11 giờ đêm mới về. Ta ăn đồ ăn của hắn luôn. Hắn cũng lạ, chẳng có bạn bè gì cả, làm việc cả ngày, chứng tỏ hắn cũng không có bạn gái đâu nhỉ. Ta cười sung sướng!
Một hôm, hắn đi đâu đó, rồi về cau có. Ta ăn táo, hỏi hắn.
-"Ngươi làm sao?"
-"Tôi cãi nhau với ba!"
-"Vậy ngươi ăn táo không?"
Hắn nhìn ta, hơi ngạc nhiên, sau đó giật lấy quả táo trên tay ta. Hắn ngồi trên giường, nói vài ba chuyện bệnh viện với ta, ta đầu óc ngu dốt đâu có hiểu, chỉ gật gù thôi.
Hắn không làm việc nữa, mà xem ti vi cùng ta. Phim tình cảm lãng mạn nha, chết ta mất. Đã thích hắn rồi lại còn xem loại phim này với hắn, hỏi ta phải làm sao?
-"Mặt em đỏ?"
-"Mặt ngươi cũng đỏ a!"
Ta đánh trống lảng.
-"Vì tim tôi đập nhanh nên mặt tôi đỏ."
-"Tim ta cũng đập nhanh nên mặt ta đỏ."
-"Tự nhiên muốn hôn quá, em muốn không?"
-"Ta...ta..."
Ta có thể chối từ sao? Là các ngươi, các ngươi có thể chối từ sao? Hắn kéo ta xuống giường, để ta nằm trên người hắn. Tên chết bầm này, tâm hồn ta dường như đã nhấc lên khỏi mặt đất luôn rồi.
Dần dần, sự bối rối của ta được thay bằng vị ngọt ngào nóng bỏng, ta thấy mình bay bổng, hóa ra hôn còn có cảm giác này, y như lốc xoáy, y như núi lửa, khiến cho ta tưởng chừng không thở nổi, tay ta yếu đi, người ta cũng lả lả.
-"Sao vậy em?"
Ta thấy tia lo lắng từ ánh mắt hắn. Sao hắn phải lo?
-"Ta, ta hơi khó thở!"
Hắn lập tức xoa lưng xoa ngực cho ta, làm vài động tác quen thuộc với hắn mà lạ hoắc với ta, nhưng ta cũng dễ chịu rất nhiều.
-"Ngươi biết ta bị bệnh gì không?"
-"Biết!"
-"Theo ngươi ta sống được bao lâu nữa?"
-"Bệnh đơn giản, sẽ sống cả đời!"
A, hắn đúng là không biết gì mà. Làm sao trách được, người đứng cao như hắn, sao có thể quan tâm một người ở vị trí thấp như ta?
.....
Ta chửi bà cái sức khỏe của ta chứ, đang yên đang lành, ngày ngày hạnh phúc, lên phòng hắn làm bà hoàng, tự dưng hôm nay tỉnh dậy, người lại mệt lả đi. Ta cố, ta cố, ta kiên trì, ta tận hết sức hết lực, mà ta không thể, chân ta mềm nhũn, ta đành nằm tại phòng mình, bác sĩ tới khám, tiêm cho ta vài mũi.
Ta nghỉ ngơi, sau đó ngồi dậy, ngắm mấy giọt nước ngoài cửa sổ, trời mưa. Một ngày trời mưa ảm đạm.
Long ca ca của ta, ta nhớ hắn, nhớ quá!
-"Nhung!"
Ai gọi ta đó? Nghe giọng khiến tim ta đập đánh thịch một cái. Nhưng không phải là hắn đâu, hắn đâu có biết tên ta, ta thất vọng, mặc kệ, không quay ra.
Ta cảm nhận một vòng tay ấm áp ôm qua bụng mình. Hơi thở quen thuộc phả vào má, một mùi hương mà kể cả hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra.
-"Ngươi...ngươi tới đây làm gì?"
Ta hỏi, không thấy hắn trả lời, ta thấy cổ mình vướng một giọt nước, hắn khóc a? Hắn bị ai bắt nạt rồi tìm tới ta an ủi sao?
-"Ai khi dễ ngươi?"
-"Em bớt ăn nói kiểu kiếm hiệp đó đi!"
-"Ta thích vậy a, ai khi dễ ngươi để biểu tỷ tỷ đây xử hắn!"
-"Tôi hơn em 11 tuổi!"
Ơ, sao hắn biết tuổi của ta?
-"Được rồi, trong giang hồ ai khí phách hơn người ấy làm chức cao hơn nha, đừng luận tuổi tác..."
Ta tưởng hắn cãi ta, ai dè, ôm ta chặt hơn, hắn nói.
-"Tỷ tỷ, đệ đệ bị người đời bắt nạt, tới cả con mèo nhỏ cũng coi thường đệ đệ, tỷ tỷ nhất định phải lấy lại công bằng cho đệ."
-"Được, ta sẽ đòi công bằng cho ngươi a. Đầu tiên, đi xử con mèo nhà ngươi trước a!"
-"Tỷ tỷ bệnh thế này...xử làm sao?"
-"Ta...ta..."
-"Giá như tỷ có thể xử được, thì mai sau tỷ chết rồi, ai bảo vệ đệ?"
Cái tên này, to xác mà hèn. Ta trấn an hắn.
-"Ngươi yên tâm, tỷ tỷ cường tráng khỏe mạnh thế này, chết thế quái nào được!"
-"Tỷ hứa nha! Sống suốt đời bảo vệ đệ nha!"
Ta nổi máu anh hùng, hứa quả quyết.
-"Tỷ hứa!"
Hắn thơm ta, vào má. Là hắn thưởng ta sao?
-"Có muốn lên phòng đệ đệ không?"
-"Muốn a, nhưng chân mỏi."
Thực ra là chân ta mềm nhũn, người vô lực.
-"Đệ đệ giúp."
Hắn bế ta, lên phòng hắn chơi, ta rúc đầu vào ngực hắn, thật ấm áp. Đệ đệ à, tỷ tỷ nhất định kiên cường sống, bảo vệ ngươi!
*****
Một ngày mùa thu tháng tám, hắn đi công tác trong Nam, ba ngày.
Ta buồn, vừa buồn vừa mừng! Buồn vì không được gặp hắn nữa.
Mừng vì ta đã có thể quyết định.
Bác sĩ nói, bệnh ung thư máu của ta chẳng được bao lâu, giờ chỉ có thể ghép tủy. Mà tỷ lệ thành công không cao. Nhà ta thì không có tiền, ba mẹ ta làm nông vất vả lắm. Tủy của người thích hợp còn chưa tìm ra. Ta không lấy gì làm buồn, số ta thế rồi, chỉ thương hắn, không có người bảo vệ. Thương ta, từ nay không được gặp hắn.
Ta cầu xin gia đình cho ở lại mấy ngày, đợi lúc hắn đi công tác, là lúc ta xuất viện. Bác sĩ nói, ta còn chút ít thời gian, cứ về sống thật thoải mái, muốn ăn gì thì ăn, tiêu gì thì tiêu, mặc gì thì mặc...nói chung muốn gì làm đó.
Ta trước lúc đi, để lại cho hắn một bức thư, gồm vài chữ.
.....
Xa hắn, rất là khó sống!
12 giờ đêm hôm đó, mưa to rả rích, sấm chớp ầm ầm, nhà ta có tiếng cửa đập sầm sầm. Ba ta tưởng trộm, cầm con dao phay sẵn trên tay, mẹ ta cầm cái chổi. Ta không ngủ được, lật đật dậy mở cửa.
Cái gì thế này, là hắn. Cả người ướt sũng!
Ba mẹ ta có lần gặp qua nên biết hắn, bỏ dao bỏ chổi, mặc ta cùng hắn nói chuyện.
Hắn lườm ta.
Ta cảm thấy có lỗi lắm, nắm tay hắn, dắt về phòng mình.
-"Ngươi đang đi miền Nam a, sao lại về? Ngươi uống cốc nước đi!"
Ta rót nước, rồi lại lấy khăn bông đưa hắn lau người. Hắn nhìn ta như muốn xé xác vậy, làm ta tý khóc. Ta dùng khăn lau đầu cho hắn.
Hắn ngoan cố không chịu, hắn ôm ta rất chặt, như muốn ép chết ta luôn. Hơi thở của hắn ngày càng gấp gáp, môi hắn cắn lấy môi ta, rất mạnh a...ta đau quá tự dưng mở miệng. Hắn thừa cơ hội lập tức cuốn lấy đầu lưỡi ta chơi đùa, mút vào, hút vào, giống như muốn hút hết toàn bộ khí lực của ta vậy. Ta ngay cả đứng cũng không vững, ngã nhào vào lòng hắn.
Mắt hắn đỏ, ta thấy nước mắt a.
Hắn vẫn chưa hết giận, cắn lấy vành tai ta, nói.
-"Đừng bỏ cuộc!"
-"Ngươi sao vậy?"
-"Đừng. Bỏ. Cuộc. Nhung. Anh. Yêu. Em!"
A, đầu ta nổ tung ra mất.
Hắn yêu ta...ta có gì để hắn yêu ta.
Hắn lại hôn ta, thừa sống thiếu chết.
Đêm đó, hắn mặc tạm áo quần ba ta. Có thể do ta sắp chết chăng, ba mẹ ta rất dễ tính, để hắn ngủ trong phòng ta, hắn cũng không có làm gì quá đáng, chỉ ôm ta. Thỉnh thoảng nếu ta cựa mình, sẽ làm hắn cực kì bất an. Vì vậy ta cố gắng ngoan nhất có thể.
Sáng hôm sau, hắn bắt ta nhập viện.
5 năm sau.
Nghĩ lại hồi đó ta thật ngu, cớ sao lại kí kết với hắn. Hắn là bác sĩ phẫu thuật chính cho ta, sau đó là người chăm sóc ta hằng ngày. Hắn rất khắt khe, chế độ ăn của ta chiếm 80% các loại ngũ cốc, hạt, rau quả tươi, nhiều khi ta phát chán. Đặc biệt hắn ép ta uống nhiều nước hoa quả tươi khiến ta nổi khùng.
Hắn ép ta theo phương pháp của hắn, nghe nói là nghiên cứu của đại học Johns Hopkins gì đó, với châm ngôn "Không nuôi các tế bào ung thư với các chất dinh dưỡng cần thiết cho nó để nó không phát triển được".
Ta phải kiêng nhiều thứ lắm, các ngươi ai bị bệnh muốn biết có thể search câu châm ngôn của ta nhá, nhưng ta khó chịu nhất là phải hạn chế ăn đường, trời ơi ta là kẻ ham đồ ngọt.
Ấy ấy, ta khổ như thế, mà ta còn phải kí kết, sau khi khỏi bệnh, lập tức lấy hắn.
A, ta đúng là ngu ngốc mà!
Giờ thì sướng chưa, đã có thằng con lít nhít, ôi, các bạn ta còn đang ăn chơi phè phỡn kia kìa. Tức thế cơ chứ.
-"Nhung, uống nước ép trái cây rồi đi học!"
Đó, Long gọi đó, Long ác ma nhà ta. Quên không nói, ta đang học trường y, ta muốn mai sau làm cùng hắn nha.
-"Biết rồi! Đợi em tý!"
10 phút sau, hắn hầm hầm đi ra, bóp miệng ta, đổ nước vào, khiêng ta ra xe, chở tới trường. Thằng con ta ngồi cũng khóc oan thương ami của hắn. Đồ vũ phu nhà ngươi, ta hận không đánh chết ngươi.
-"Nhìn gì? Bức xúc hả?"
-"Mệt thôi, tối nay ngủ riêng đi!"
-"Cô đọc lại hợp đồng xem..."
Hợp đồng, hợp đồng, hợp đồng cái bà nhà hắn...hắn không thể không nhắc tới hợp đồng ư. Cái mặt kìa, đã sát mặt ta rồi, lại còn hôn ta nữa chứ? Bàn tay kìa, đã thò qua lớp vải ren từ bao giờ rồi. Đồ dê xồm nhà ngươi. Ta hận, ta hận!!!
*****
Huỳnh Mạnh Long.
Lần đầu tiên gặp tôi đã thấy ấn tượng, em ngất, nhưng môi lại khẽ cười, mí mắt động đậy, có lẽ chính em cũng không biết!
Ánh mắt em to tròn, em xưng hô rất quái, tôi thấy thú vị.
Và tôi muốn hôn em, vậy thôi, đã có ai tin vào tình yêu sét đánh bao giờ chưa?
Trước tôi không tin, nhưng giờ tôi tin!!!
Không thấy em thăm, tôi buồn, lúc đó tôi nhận ra, tôi thích em nhiều lắm, tôi hỏi bác sĩ về tình hình, thấy em chuyển biến xấu, lòng tôi quặn thắt!
Ngày tôi vào Nam, gọi điện cho em không được, tôi sốt ruột. Tôi gọi điện về bệnh viện, nói y tá bảo em nghe. Nhận được tin sốc.
Ba mẹ thường nói tôi là người tĩnh...ý là tôi thường ít khi quá xúc động về cái gì đó, mọi việc trong cuộc sống của tôi ít có biến động.
Thế mà ngày hôm ấy, tôi đã làm một việc, mà tôi không thể tin được. Đó là chạy thẳng ra sân bay, đáp chuyến gần nhất về Bắc.
Em để lại cho tôi một bức thư, trong đó viết.
"Tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi, trên thiên đường! Chúc ngươi hạnh phúc!"
Tôi thấy sống mũi mình cay xè. Lao như một thằng điên tới nhà em!
Em đứng đó, người gầy gò xanh xao, em muốn bỏ cuộc. Người tôi như muốn hóa đá! Tôi phát hỏa, tôi giận em. Còn em, rất bình thường, tôi chưa thấy một cô bé nào nghị lực như thế, em ốm, em bệnh, mà em không hề kêu đau lấy một lần.
Em rất kiên cường, nhưng tôi thì không thể.
Tôi gục vào vai em, nước mắt cứ thế rơi. Tôi quả thực, lúc đó thấy yếu đuối, thấy bất lực. Tôi van xin em, đừng bỏ cuộc.
Đấu tranh với tử thần, quả không dễ dàng. Nhưng cuối cùng, tôi cũng thắng.
Vừa thắng được tử thần, vừa lừa được vợ hiền, cuộc đời, ai may mắn như tôi???
Thực ra đôi lúc tiểu công chúa cũng ấm ức, bởi tôi quản em hơi chặt, nhưng biết thế nào, bởi, em chính là nàng công chúa của đời tôi rồi!!!
Một ngày hạnh phúc, cả đời hạnh phúc!
Lan Rua's Story ~ Porcupine & Duck Family.
P/S: Chúc em mau khỏe! Hãy cứ vững tin, hãy cứ yêu thương, hãy cứ hạnh phúc! Love you!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...