Tác giả tuổi teen có đam mê viết truyện từ năm lớp 8. Ta mới tập tành mong mọi người ủng hộ ^^
- Lên xe!
Thư nguýt dài một cái rồi ngồi ‘’uỳnh!!!’’ lên xe. Hoàng cười đểu, sáng nào cũng thế này, cậu thấy thân quen lắm rồi. Vì Thư với cậu là bạn thân mà.
– Anh… anh có thể nhận cái này không ạ?
Hoàng thu lại nụ cười khi nhìn mặt Thư đang giận dỗi, quay sang nơi phát ra cái tiếng nói trong trẻo ở nhà để xe.
– Ồ. Được chứ em!
Cô bé đưa xong rồi chạu mất hút.
Hoàng trông theo dáng cô bé chạy thì cười cười, mở ra thấy một cái thiệp hồng tím nhỏ xinh. ‘’Í, còn để lại số điện thoại nữa cơ à!’’. Hoàng không hẳn là Hotboy, chỉ là biết cách chăm chút và ăn mặc một chút cùng với khuôn mặt, dáng người ưa nhìn thôi mà. Thỉnh thoảng cậu cũng nhận được mấy lá thư như này nữa.
Cất xe xong, Hoàng đút tấm thiệp vào túi áo đi lên lớp.
– Nè nè! Hotgirl làm quen nè.
Mỗi lần ‘’nè’’, Hoàng đều đưa cái thiệp nhỏ xinh ra quơ quơ trước mặt Thư khoe.
– Bỏ ra! Kệ cậu. Chả liên quan.
Thư càu nhàu, nó còn chưa chép bài xong mà. Sáng ngủ thì cũng không yên. Giờ còn nốt mấy phút chép bài mà cũng bị làm phiền nữa.
– Hừ! Chép đi đồ bọ cạp!
Tan học, Thư ôm tập sách đi ra phòng bảo vệ đợi Hoàng. Nãy tiết cuối Hoàng chạy ra trước nó cũng không để ý. Nhìn tiết trời nắng chang chang, Thư nheo mắt cằn nhằn. ‘’Lấy xe gì mà lâu vậy không biết.’’
Thư cứ đứng đó ôm sấp bài tập chờ Hoàng. Hôm nay Hoàng lấy xe lâu thế? Nhìn học sinh lũ lượt ra về, Thư chóng mặt. Hay là cậu đang bận gì nhỉ, Thư tự hỏi với rồi tiếp tục đứng chờ.
Tiết trời mùa hạ dường như càng thở nhiều ra không khí oi bức và khó chịu khiến Thư nhăn mặt, tay thỉnh thoảng lại đưa lên vuốt những giọt mồ hôi trên trán. Hôm nay cậu bỏ Thư ở lại một mình. Thư nhất định không tha cho cậu đâu.
Thư giận, bước chân nặng trĩu đội nắng về nhà. Áo chống nắng để ở trong cốp xe của Hoàng rồi còn đâu. Thư càu nhàu xách lại ba lô vượt nắng về nhà.
***
– Thư! Dậy! Thằng Hoàng nó đón đi học kìa.
– Dạ. Biết rồi mẹ.
Thư lật chăn, tay đưa lên vỗ vỗ vào miệng ngáp. Hôm nay không để Hoàng đợi lâu nữa. Sửa soạn xong, Thư đi xuống lầu, nhìn thấy Hoàng lại có chút ngượng ngượng.
– Bọ cạp! Nhanh chân không tớ cho đi bộ giờ.
– Xí! Có giỏi cậu cứ đi trước đi xem nào.
Ngồi trên xe đạp điện mát rượi, Hoàng quay nữa đầu lại hỏi nó:
– Chuyện hôm nọ không giận tớ chứ?
– Chuyện gì?
- Bỏ bom cậu hôm qua.
-Không!
– Thật hả?
– Ừ, tớ không giận đâu.
Hoàng cười với Thư. Nó không giận. May quá rồi.
– Hôm đó cậu đi đâu thế?
– Tớ…
– Sao?
– Tớ đưa Ngọc về.
– Ai? À. Cái con bé tỏ tình cậu hôm trước hả?
Hoàng gật đầu. Thư mím môi, tự nhiên cảm thấy ghét.
– Đi ăn sáng nhé, hôm nay cậu dậy sớm, vẫn còn thừa thời gian kìa.
Thư không nói gì. Vào trong quán ăn một bát phở gà nhạt nhẽo, mọi hôm nó thích ăn phở gà ở đây nhất, nhưng hôm nay nó thấy chán vô cùng. Nó đang ghen sao?
– Đi được chưa?
Mặt nó lạnh tanh hỏi Hoàng, cậu chưa ăn xong nhưng cũng buông đũa đứng dậy, trả tiền cho hai đứa rồi đưa nó đến trường.
Tiết học thứ ba, Thư đang ngồi học thì nhận được tin nhắn. Là Hoàng: ‘’Tẹo cậu đi nhờ Ánh về nhé, tớ có chút việc rồi. Sorry baby’’.
Thư mím môi đút nhẹ điện thoại vào túi áo, không trả lời rồi nhìn lên bảng tiếp tục nghe giảng.
Tan học, vẫn như ngày hôm qua, Thư ôm xấp tài liệu đứng ở phòng bảo vệ chờ xe. Nhưng tất nhiên, không phải xe Hoàng. Mà là Ánh.
Diệp Ánh là bạn của Thư, hai đứa khá là thân nhau.
– Hoàng đi đâu rồi mà không chờ bà thế này, để tôi lại phải nai lưng đèo con heo về nhà.
– Này! Bà nói ai là heo hả, hắn ta bận rồi.
Diệp Ánh trêu Thư. Thư nghe tới chữ ‘’Hoàng’’ lại tự nhiên thấy giận. Cáu.
– Trà sữa nhé. Hôm nay tôi trả tiền. Hì hì.
Cũng lâu rồi không thấy Hoàng chưa đưa Thư đi trà sữa. Mà nó lại lười, chẳng bao giờ đi một mình cả, hôm nay Ánh rủ nên nó đồng ý luôn.
Diệp Ánh tủm tỉm hút trà sữa, đá lông nheo Thư:
– Bà nhìn cái đôi bên kia kìa, tự tin quá mức nhở.
Thư cũng tò mò quay lại nhìn.Có hai con người đang hôn nhau thắm thiết. Giới trẻ bây giờ tự tin quá. Nó tự nói với nó như thế mặc dù nó cũng đang thuộc cái thế hệ ‘’giới trẻ’’ đó.
Thư rút điện thoại ra, chụp trộm một kiểu ảnh. Chỉ là họ hôn nhau lãng mạn đắm đuối quá nên nó xin một kiểu thôi mà.
– Tôi với bà cũng hôn nhau đi!
Diệp Ánh cười nắc nẻ chu môi lên trêu nó. Trông ngộ lắm. Nó bật cười, nụ cười giòn tan. Hai đứa lại uống trà sữa, không biết là phía sau có con người nghe thấy tiếng cười giòn tan đang giật mình sợ hãi, bất giác run lên đẩy người con gái bên cạnh ra.
Một lúc lâu sau, nó với Ánh mới bắt đầu về nhà. Thư quay ra nhìn, cặp đôi đó không còn ở đó nữa. Sao nó cảm thấy quen quen.
***
– Hôm nay lại tới rủ tớ đi học cơ đấy!
– Chứ sao? Tớ vốn tốt bụng tới gọi cậu mà.
– Lên xe đi, nhiều lời quá.
Nó leo lên xe, hai má vẫn ửng hồng câu chêu chọc của Hoàng, hôm nay nó dậy sớm nên tới tận nhà gọi Hoàng đi học.
– Trưa nay cậu đi trà sữa với Diệp Ánh à Bọ cạp?
– Ừ. Sao biết hay vậy cưng?
Hoàng không nói gì? Cậu tự dằn vặt bản thân, tự nhiên lại đi hỏi cái này với nó.
Thư im lặng, bỗng nhớ ra điều gì liền kéo ba lô ra khỏi lưng. Lôi chiếc điện thoại hồng phấn ra xem ảnh người hôm nay mình chụp ở quán trà sữa, vô hồn ngước lên tấm lưng cao rộng trước mặt. Chính là cái áo đó!!!
– Này, chốc tan học đi ăn đi, tớ trả tiền.
Hoàng cười cười nói, chỉ có ăn mới lấy lòng Hoài Thư được. Thư mím môi, cất điện thoại đi không nói gì.
Vậy là hai con người hôn nhau ở quán trà sữa là Hoàng với Ngọc. Sao nó thấy tim nó lạnh buốt thế này? Nó phải vui vì bạn thân của mình có người yêu chứ? Hôm nay nó bị sao thế này? *nước mắt, cấm được rơi đấy*. Nó tự nói với bản thân.
Hay là nó đang bị cảm nắng anh chàng bạn thân này nhỉ? Không thì thứ cảm giác này là sao chứ?
Cả buổi chiều hôm đó, không có giờ học nào là Thư không thơ thẩn cả. Đầu óc thì cứ treo ngược cành cây, nó không hiểu nó đang bị sao nữa.
– Thư! Lên bảng giải bài này cho thầy.
Nó giật mình. Bước lên bảng như người vô hồn, nhìn cái hình học rối rắm trước mắt, đầu óc nó trống rỗng. Phải rồi, thói quen cũ! Nó quay xuống nhìn Hoàng. Hoàng nhìn ám hiệu của nó xong thì nhắc nó từ đầu tới cuối bài giải. Hai đứa nó hay làm vậy lắm. Mà toàn dùng ám hiệu với ký hiệu thôi.
Thư làm xong, đi về chỗ. Hoàng nhìn nó thì buồn luôn. Hình như cậu đang sợ nó biết…
Thư mở vở ghi bài, cố lắc đầu để quên đi những thứ mơ màng như cơn nắng.
Hoàng nhờ mọi người chuyền qua cho Thư mẩu giấy có dòng chữ dường như viết nhanh nhất có thể, xấu hoặc nhưng Thư dịch quen rồi.
‘’Bọ cạp! Cậu sao thế? Chốc tớ đưa đi ăn nhé?’’
Hoài Thư cười vô hồn, cầm bút chán nản viết:‘’Tớ không sao, cậu chuẩn bị tiền đi không tớ ăn cạn ví đấy!’’ kèm theo biểu tượng mặt cười giả tạo rồi ném mẩu giấy sang chỗ Hoàng chưa đầy 5 phút.
Hoàng đọc xong mới thấy an tâm phần nào. Nhưng cậu vẫn thắc mắc không biết nó đang nghĩ gì.
Tan học, nó ra cửa phòng bảo vệ lấy xe như thường ngày đợi Hoàng. Hai đứa nó không ai bảo ai mà tự im lặng, Hoàng chú tâm vào đi, đi rất nhanh. Tiếng gió khe khẽ lướt qua tai hai đứa nó. Ánh nắng chói chang khiến Thư bất giác nheo mắt. Mắt Thư nhòe đi.
Hai đứa nó ngồi xuống bàn, Hoàng đi gọi mấy món nó hay ăn rồi ngồi nhìn nó. Mắt nó có cái gì kia? Rưng rưng…
– Này! Hôm nay cậu bị sao thế bọ cạp?
– Tớ có sao đâu?
– Cậu đừng nói dối nữa, cậu làm sao che mắt tớ được cơ chứ? Dù sao thì chúng mình cũng là bạn thân mà? Cậu cần chia sẻ chứ?
– Bạn thân?
Thư vô hồn nhắc lại hai từ Hoàng vừa nói. Sao nghe nó cứ chua chua chát chát ấy nhỉ? Phải rồi, nó với Hoàng là bạn thân. Nó biết rồi, thì ra là nó thích Hoàng. Nó sai hoàn toàn rồi. Khi để tình bạn trong sáng ấy vướng víu chút bụi đời của tình yêu tuổi mới lớn. À, chỉ là thích. Nếu chỉ là thích thôi thì nó sẽ cố gắng, cố gắng để tình bạn của nó với Hoàng được bền bỉ, và được sống lại.
– Cậu sao vậy?
Hoàng nhìn Thư cười nhạt thì lo sợ. Lúc nãy, mặt nó vô hồn như không còn sức sống vậy.
– Thì ra là tớ thích cậu.
Hoàng giật mình. Chưa kịp nói gì thì từ đâu vang tới giọng nói có chút quen thuộc:
– Hoàng! Anh làm gì ở đây thế?
Hoài Thư quay đầu lại nhìn Ngọc đang tươi cười hỏi, nó đưa điện thoại đang mở tấm ảnh nó chụp trộm trong quán trà sữa cho Hoàng, đứng dậy đi về. Khóe mắt vẫn đọng lại cái thứ chất lỏng có vị mặn trong suốt…
Tớ ngược đường, ngược nắng và quay mặt với tất cả để yêu cậu.
Nhưng nắng cũng không thể làm tan chảy sự giá lạnh ở đâu đó trái tim.
Tớ thích nắng.
Nhưng lại vội vàng bung ô khi trời nắng chói chang.
Tớ thích cậu.
Như một trận cảm nắng nhẹ, tớ không nói ra.
…
Hoàng cầm điện thoại, nhìn vào bức hình trong điện thoại của Thư. Nơi trái tim cũng có gì đó nhói lại…, thì ra Thư biết hết rồi. Lý trí mách bảo Hoàng chạy theo… nhưng còn Ngọc? Cậu lưỡng lự.
Hoàng gạt bỏ hết tất cả chạy theo Hoài Thư, cậu nghĩ sẽ nói chuyện với Ngọc sau, bây giờ cái quan trọng hơn là Thư. Giờ cậu mới nhận ra tình cảm của chính mình. Giây phút Thư rơi giọt nước mắt quay đi, là cậu biết, cậu cũng thích nó.
– Thư, đợi tớ chút!
Thư không nói gì. Không như những nữ chính trong phim hay tiểu thuyết, sẽ lao đầu bước tiếp. Nhưng Thư dừng lại, cười nhẹ quay đầu.
– Sao hả bạn thân?
– Tớ… tớ xin lỗi.
– Có chuyện gì mà phải xin lỗi hả cậu? Chúng mình là bạn thân mà?
Hoàng nhìn nụ cười mơ hồ của Hoài Thư thì đứng tim. Cậu biết trái tim cậu muốn gì mà.
– Nhưng tớ thích xin lỗi đấy!
Thư mím môi, quay đầu về phía trước tiếp tục bước chân. Gió khẽ làm tóc nó bay bay. Nó buồn lắm. Nó có lỗi với tình bạn này.
- Tớ cũng thích cậu rồi, bạn thân ạ…
Thư không quay đầu lại. Hoàng nói sao? Hoàng nói thích nó ư? Tin làm gì khi cái ‘’thích’’ đó chỉ là một sự thương hại cậu dành cho nó?
****…****
Hơn một tuần, Thư luôn cố tránh mặt Hoàng bất cứ lúc nào có thể, ngay cả khi ở trên trường hay cả lớp học thêm.
Ngày hôm nay cũng vậy, lại thêm một mẩu thư: ‘’Tớ thích cậu, bạn thân ạ.’’ trên bàn. Mọi hôm Thư mặc kệ, không thèm trả lời. Nhận được nhiều mẩu giấy quá khiến nó bực bội, trả lời thật nhanh rồi ném sang. Nó cần phải chấm dứt việc này ngay!
Hoàng nhận lại được mẩu thư nó ném: ‘’Cậu nói ít thôi, học bài đi!’’
- Hoàng! Mang mẩu giấy lên đây cho tôi!
– Dạ…?
Hoàng giật mình ngẩng đầu lên. Thầy giáo đang hằm hằm nhìn cậu. Hoàng quay nhanh sang, cả Thư và cả lớp cũng đang nhìn nữa.
Cậu nộp cho thầy mẩu giấy, thầy giáo hỏi xem ai là người truyền thư cho Hoàng thì Thư đứng dậy.
– Hai cô cậu giỏi thật, bày trò viết thư yêu đương cho nhau trong lớp. Ra cửa lớp xách nước đứng co chân cho tôi.
Vậy là hai đứa phải lục đục đi xách hai xô nước đứng ở cửa lớp.
Thư co một chân, xách xô nước nặng trĩu.
– Mang đây!
Hoàng đổ nửa số nước ở xô của Thư vào xô mình cho Thư bớt nặng rồi tiếp tục đứng xách. Thư bẽn lẽn im bặt.
– Tớ nói lại! Tớ thích cậu.
– Vậy còn Ngọc?
Thư mở tròn đôi mắt, mím chặt môi, giờ mới thấy nó nói.
– Chia tay rồi.
– Sao cơ?
Hoàng không trả lời, thở dài nhìn ra sân trường tràn ngập ánh nắng.
– Đưa tay đây!
Thư bỏ xô nước xuống, đưa tay về phía Hoàng.
Hoàng cũng bỏ xô nước khỏi tay, giữ tay Thư rồi dùng ngón tay của mình vẽ lên bàn tay trắng trẻo của Thư một hình trái tim nhỏ.
– Hèm!!!
Tiếng ông thầy giáo vang lên cắt đứt thước phim tình cảm của hai đứa. Thư rụt tay lại rồi vội vàng xách xô nước đứng co chân tiếp.
Hai đứa lại lén lút nhìn nhau cười.
– Thật chứ? – Thư nghiêng đầu hỏi thật nhỏ.
Gật đầu.
Hoài Thư cười nụ cười tỏa nắng nhìn ra phía sân trường. Cảm nắng thì sao? Chẳng phải từ một cơn cảm nắng nó đã có Hoàng bên cạnh rồi sao?
Cậu như ánh ban mai.
Khiến tớ muốn chạm tay tới nơi sức sống.
Cậu ngọt lịm như những viên đường cô nhỏ xíu.
Khiến tớ muốn hưởng thụ mãu không thôi
Cậu như nắng.
Khiến tớ ngược đường để yêu.
***
21h47’
4/3/2014
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...