“Tiến nhập Quỷ Lâm, nguy hiểm tới
Cơ duyên cảm ngộ đến rồi đi.”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng 11/2005, nhóm Hầu Ca khi nghỉ chân tại một bản làng gần Quỷ Phương Lâm đã chạm trán Ma Gà. Còn tháng 1/2006, sau khi tìm được thạch động, Hầu Ca đã bắt đầu bế quan cảm ngộ trượng ý của Vô Ảnh Trượng pháp. Lúc vừa tỉnh lại thì nhìn thấy Quy Lão đang đánh nhau. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Tháng 11 năm 2005.
Khi biết đã bị Ma Gà phát hiện, trong đầu Hầu Ca đảo qua rất nhiều suy nghĩ. Nó biết chắc lúc này không thể chạy. Nếu chỉ có một mình nó ở đây, có khi thật sự nó sẽ thử bỏ trốn. Nó cũng không coi việc lâm trận bỏ trốn là nhục nhã gì. Nếu đánh chắc chắn chết thì giữ mạng vẫn quan trọng hơn. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là nó chỉ có một mình. Còn nếu còn kẻ khác, bằng hữu hay người vô tội, Hầu Ca chắc chắn sẽ không bỏ mặc. Mà hiện tại, có một cô thôn nữ đang ở đây. Tất nhiên, nếu như không có cô thôn nữ đó ở đây, Hầu Ca cũng chưa chắc đã chạy trốn tên Ma Gà này. Không hiểu vì sao, trong lòng nó có một loại cảm giác, nếu nó bỏ chạy, chắc chắn toi mạng, còn nếu ở lại, còn có một chút hy vọng. Tuy Hầu Ca không hiểu tại sao nó có cảm giác như vậy. Thế nhưng xưa nay, Hầu Ca tuyệt đối tin vào loại dự cảm này.
Nếu đã nhất định phải đánh, thì nhất định phải đánh nhanh, đánh mạnh, rồi rút lui tức thì. Hầu Ca nhanh chóng tính kế. Một điều mà nó chắc chắn là tên Ma Gà này tu vi cao hơn nó nhiều lắm. Có lẽ là Đạo Sư trung kỳ hoặc là hậu kỳ, thậm chí có thể là Đại Đạo Sư. Mà Hầu Ca lúc đó, mới có Đạo Nhân Lục tinh mà thôi.
Gã Ma Gà bắt đầu tiến từng bước về phía Hầu Ca đang đứng. Theo bản năng, Hầu Ca thò tay vào trong các túi trên đai lưng. Tay nó lần mò qua các loại bom khói, bom lửa nó mới chế ra tuần trước nhờ sách trong thư viện của ông nội. “Có lẽ cứ tung hỏa mù trước rồi mới ra tay?” Hầu Ca thầm nghĩ.
Thế rồi, tay của Hầu Ca chạm tới một vật thon dài. “Khoan đã, đây là cái gì?” Hầu Ca giật mình. Nó rất nhanh nhớ ra cái que đen đúa mà nó vừa lấy ở trong bảo khố của Đạo Quán ngày hôm trước. Lúc đó nó chỉ một mực muốn đi ngay lo kiếm nguyên liệu chế giải dược cho ông nội nên thực ra lúc vào kho không có tìm kiếm, chỉ chọn đại một vật cho có mà thôi. Lúc nó đi ra, thấy ánh mắt kỳ quái của năm người Nguyễn Lão cũng không có nghĩ nhiều. Thế nhưng, không hiểu sao lúc này, trong lòng Hầu Ca lại dấy lên một cảm giác không tên.
Người không biết thì không nói làm gì, thế nhưng người biết đến cái đai lưng của Hầu Ca thì đều hiểu rằng, cái đai lưng này không phải pháp bảo chứa vật thông thường. Mà sau một thời gian, bản thân Hầu Ca cũng đã có chút manh mối về cách cái đai lưng này hoạt động. Pháp bảo chứa vật cấp thấp vẫn cần chủ nhân tìm kiếm đồ bên trong. Pháp bảo cao cấp thì chỉ cần một suy nghĩ của chủ nhân, là đồ cần tìm sẽ lập tức đến tay.
Thế nhưng cái đai lưng này còn cao hơn một bậc. Chỉ cần tiềm thức của chủ nhân nó
có một ý nghĩ, kể cả khi chính chủ nhân nó không nhận ra mình có ý nghĩ này, thì cái đai lưng vẫn tự động đưa vật đến tay. Mà vừa rồi Hầu Ca hoàn toàn không nghĩ tới tìm vật nhỏ này. Thế nhưng vật này vẫn đến tay nó, như vậy chỉ có một lời giải thích: Trong tiềm thức Hầu Ca, có cái gì đó muốn vật này. Tất nhiên, Hầu Ca không hiểu được là sâu trong tiềm thức nó có gì đó muốn vật này. Nó chỉ hiểu qua kinh nghiệm cá nhân, rằng vật mà cái đai lưng đưa đến tay nó tuyệt đối có chỗ hữu dụng. Hầu Ca rút vật này ra khỏi đai lưng, nhìn lướt qua.
“Dùng vật này như thế nào ấy nhỉ?” Hầu Ca nghĩ thầm. “Đúng rồi, rót linh khí vào trong”, Hầu Ca rất nhanh nhớ ra lời dặn của ông nội. Nó không chút do dự bắt đầu rót linh khí bản thân vào cái que trong tay. Lập tức, cái que có phản ứng. Mà phản ứng này khiến Hầu Ca suýt nữa khuỵu xuống. Vì cái que này bắt đầu điên cuồng hút toàn bộ linh khí của Hầu Ca ra khỏi người nó. Hầu Ca hoảng hốt, định ngừng lại. Thế nhưng, nó ngay lập tức nhận ra nó hoàn toàn không có cái khả năng làm điều này.
Gã Ma Gà kia càng lúc càng lại gần chỗ Hầu Ca đang nấp, mà Hầu Ca thì lúc đó chỉ còn biết thầm kêu không ổn và thầm chửi rủa cái que chết tiệt này. Nó lúc này hoàn toàn không có dư thừa một chút sức lực nào. Toàn bộ khí lực của nó đều đang tập trung làm sao không ngã khuỵu xuống trước sức hút điên cuồng của cái que này, nói chi là lùi bước hay tránh đi? Gã Ma Gà kia mà tới nơi, chỉ cần nhẹ nhàng một chiêu là Hầu Ca chết chắc, không có một chút khả năng hoàn thủ nào.
Chỉ vài hơi thở sau, gã Ma Gà đã đến gần sát Hầu Ca. Hắn đã có thể nhìn thấy Hầu Ca, mà Hầu Ca lại không làm gì được, chỉ biết đứng như trời trồng. Toàn thân Hầu Ca lúc này thì đang run rẩy do bị cái que trong tay hút linh khí, nhưng gã Ma Gà nhìn thấy thì lại cứ tưởng thằng nhóc trước mặt sợ mình quá đến mất khôn. Gã nở một nụ cười khả ố rồi đưa tay phải lên, định túm lấy Hầu Ca.
Thế nhưng, ngay khi tay gã gần chạm vào cổ Hầu Ca thì gã bỗng vội vàng nhảy bật về phía sau. Hầu Ca còn đang ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng thấy một cảm giác man mát sống lưng. Ngay sau đó là một tiếng xé gió xẹt qua bên gáy. Rồi “ầm” một tiếng, một quả tạ nặng có gắn dây thừng đập xuống đất trước mặt Hầu Ca chỗ tên Ma Gà vừa mới đứng trước đó mấy giây.
Tên Ma Gà vừa né thoát, đã lại thấy dây thừng lập tức căng lên. Quả tạ cám sâu xuống đất một lần nữa được kéo ra ngoài, thế nhưng quỹ tích nó bay lên không giống với hướng nó lao xuống, có thể đoán được người vừa quăng nó đã di chuyển. Trên không có thể thoang thoảng nghe tiếng dây thừng căng lên kêu pằng pặc, cùng tiếng quả tạ xé gió vèo vèo. Rồi lại “ầm” một tiếng, quả tạ lại được ném phía tên Ma Gà, hắn lại chật vật né tránh, quả tạ lại in xuống đất. Nhưng khác với lần trước, lần này quả tạ không lập tức được kéo lên, mà thay vào đó, một bóng người hạ xuống cạnh đó.
Người này vừa hạ xuống, đã thấy tay phải hắn vung một cái, một vật nặng ở đầu dây thừng còn lại lượn theo một quỹ tích chéo từ dưới lên trên, đập thẳng vào ngực tên Ma Gà vừa mới né tránh quả tạ còn chưa đứng vững, khiến hắn văng ra xa, phun ra một búng máu, rồi ngã chổng vó lên trời.
Tới lúc này Hầu Ca mới nhìn ra người vừa tới không ai khác chính là Lục Hồng. Mà vũ khí của tên đại sư huynh này na ná Tỏa Liêm của Nhật Bản. Thế nhưng khác biệt là dùng dây thừng chứ không phải xích. Mà một đầu thay vì gắn với lưỡi liềm thì lại gắn với một cái... mỏ neo. Dùng dây thừng thì có vẻ đơn giản vì muốn tránh tiếng kêu lanh lảnh của dây xích, còn dùng mỏ neo thay vì lưỡi liềm Hầu Ca đoán chắc là vì quán trì chỉ tiêu hạn chế sát sinh của Đạo Quán. Hoặc cũng có thể là lý do cá nhân của Lục Hồng sư huynh này chăng?
Hầu Ca còn nghĩ chưa xong vấn đề này thì bỗng cảm thấy nhẹ cả người. Cái que trong tay hình như đã ngừng rút linh khí trong người nó. Hầu Ca cúi xuống nhìn thì thấy cái que đấy đã dài ra thành một cái gậy sắt màu đen xì, hai đầu bịt vàng, dài gần ba mét.
“Lúc cần thì không có, thoát nạn rồi thì ngươi mới dài ra, khốn nạn!” Hầu Ca chửi thầm cái gậy trong tay. Cái gậy trong tay nó rung rung lên như thể phản đối. “Nhưng thôi, ngươi đã hóa dài ra mà không đánh một phát thì cũng phí phạm!” Hầu Ca nghĩ bụng rồi tay trái nắm lấy một đầu gậy, tay phải nắm chặt hơn vào giữa thân gậy, rồi tung mình phi thân lên, nhắm tên Ma Gà, lấy hết sức bình sinh, vụt một gậy xuống.
Lục Hồng vừa nhìn thấy hành động của Hầu Ca thì sắc mặt trắng bệch, chỉ kịp chửi trong lòng một câu “Chết tiệt!”, chẳng kịp cả hô lên một câu “Khoan đã!” Hắn vội vã cất vũ khí đi, lao về phía cô thôn nữ, bế xốc cô gái lên rồi cắm đầu chạy. Còn tên Ma Gà này mới thật khổ, rơi vào cảnh “đứng mũi chịu sào”. Hắn vừa mới dính một kích của Lục Hồng đã bị thương không nhẹ. Nhưng còn đang lồm cồm bò dậy thì đã bị công kích tiếp. Mà kẻ công kích hắn lại chính là tên nhóc hắn mới lúc nãy còn không cho vào đâu.
Thế nhưng hắn chưa kịp cười thì đã bị uy thế của một gậy đập tới dọa cho ướt cả quần. Cái quái gì vậy? Đây là uy thế của một tên Đạo Nhân Lục Tinh còn chưa vững chắc? Gặp quỷ rồi, nhất định là gặp quỷ rồi! Tên Ma Gà này thầm nhủ, nhưng hắn cũng chả kịp nghĩ nhiều vội vã bật người cố né tránh một gậy này.
“Ầm!!!”
Một gậy của Hầu Ca nặng nề bổ xuống. Một gậy, chỉ một gậy thôi mà khiến đất xung quanh rung chuyển như có động đất. Chỉ một gậy mà khiến thiên địa biến sắc, bụi bay mù mịt, kín cả một góc bản. Từng rãnh, từng rãnh nứt lan ra trên mặt đất từ chỗ gậy của Hầu Ca đập xuống. Các rãnh sâu này lan ra khắp xung quanh, chạm vào đá thì đá vỡ vụn, mà chạm vào nhà cửa thì nhà cửa rung chuyển, sụt lún xuống. Cũng may nơi này đã là rìa bản, bản này lại ít nhà cửa, xây cách nhau khá xa, thế nên một gậy của Hầu Ca cũng chỉ gây thiệt hại đến ba ngôi nhà sàn mà thôi.
Chấn động của một gậy này khiến toàn bản làng tỉnh giấc. Tất cả mọi người đều hốt hoảng, vội kéo nhau ra xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Dân làng đứng dàn hàng ngang ra, ngó về phía đầu bản. Nơi này khói bụi đã bắt đầu tan, để lộ ra bốn bóng người. Lục Hồng đứng ở một góc xa, đang đỡ cô thôn nữ.
Ở chính trung tâm của bụi mù, một bóng hình đã khuỵu xuống, đầu gối phải quỳ xuống đất, tay phải cũng chống xuống giữ thăng bằng, trong khi tay trái đang đặt ngang trên đầu gối trái. Nhìn từ xa, đứa bé trông như đang hành lễ quân thần với một vị vua chúa nào đó. Thế nhưng lúc này, thật sự đơn giản chỉ là Hầu Ca đã hoàn toàn hết hơi rồi, đang khuỵu xuống thở hổn hển. Mà thiết bảng của Hầu Ca thì cũng đã co lại kích cỡ ban đầu là một cái que nhỏ đen đúa rơi sát ngay dưới chân Hầu Ca.
Trước mặt Hầu Ca không xa lắm là bóng người thứ tư. Tên Ma Gà đã ngã bổ chỏng trên mặt đất, toàn thân run rẩy, phía bộ hạ thoang thoảng bốc ra một mùi hôi thối. Hiển nhiên là một gậy vừa rồi đã khiến hắn sợ đến bĩnh cả ra quần.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...