Truyền Kỳ Xứ Mộng

Đầu tháng 11 năm 2005.

Ngộ Không chằm chằm nhìn hai tên Ma Thần trước mắt. Một đường đánh vào đây, hắn cũng là một đường càn quét, không có gặp qua thử thách nào quá khó khăn. Thậm chí, hắn tự biết, với ngộ tính của mình cùng nhiều năm tu luyện Phật đạo, kể cả vượt qua thử thách của Hồng Quân, cũng như lấy “Quay ngược thời gian” vào tay, cũng không phải hoàn toàn không thể. Thế nhưng, Ngộ Không có cảm giác, đây đơn giản không phải con đường của hắn, vậy nên hắn cũng không cần cưỡng cầu. Con đường của hắn, đơn giản là trợ giúp cho ba lão già kia thôi. Mà điều này, có bao gồm đánh cho hai tên trước mặt này “thừa sống, thiếu chết”.

“Ài, nãy đánh với Dương Tiễn, thực sự còn chưa đã. Lão Tôn ta hiện giờ tiếp tục vận động gân cốt với hai tên các ngươi vậy!” Ngộ Không nói đoạn, trực tiếp một gậy vụt tới.

Hai tên Ma Thần trong lòng thầm khinh bỉ. Qua lời ba tên kia, bọn chúng đã sớm khẳng định, Ngộ Không cùng Dương Tiễn chỉ là diễn kịch, chọn thời cơ ám toán bọn chúng. Bây giờ còn nói cái gì “đánh chưa đã”.

“Ngươi thật sự đánh chưa đã thì đi tìm Dương Tiễn, quấn lấy chúng ta làm gì?” Hai tên Ma Thần thầm nghĩ. Thế nhưng, bọn chúng cũng không dám chậm trễ, vội vã né chiêu. Đồng thời, tế xuất vũ khí, nghênh chiến.

Nếu Ngộ Không biết suy nghĩ của mấy tên Ma Thần, khẳng định sẽ thấy oan uổng. Hắn và Dương Tiễn tuy rằng đúng là diễn, nhưng thật sự cũng có thật sự giao thủ một hồi, nếu không đã không lâu như vậy mới phát hiện ra ba tên Ma Thần kia giở trò. Mà cả chuyện hai người đánh tới chỗ bọn chúng, hoàn toàn cũng chỉ là thuận tay mà thôi, đâu có phải kế hoạch gì từ trước? Thế nhưng, dù có biết thật, với tính cách của Ngộ Không, cũng sẽ không mở miệng phân bua. Buồn cười, từ khi nào Ngộ Không hắn phải đi giải thích với vài tên yêu nghiệt, đánh thì đánh thôi, làm gì mà phải nói dài dòng?


Hai tên Ma Thần này, một tên dùng thương, một tên dùng búa, phối hợp với nhau cũng khá tốt. Thế nhưng Ngộ Không một đấu hai hơn trăm chiêu vẫn chưa chút nào rơi vào hạ phong. Vô Ảnh trượng pháp múa ra, đỡ đông đỡ tây. Mỗi một gậy đánh ra hư hư thực thực, xuất chiêu thu chiêu đều cực kỳ nhanh chóng, khiến sắc mặt hai tên Ma Thần đều ngày càng nghiêm túc.

Ngộ Không lại một gậy vụt tới tên Ma Thần thứ nhất, hắn vội vã dùng búa khóa vũ khí hai người lại một chỗ, đồng thời tên dùng thương lao lên từ phía sau đâm tới Ngộ Không. Chiến thuật này rất tốt, nếu dùng với kẻ khác, hẳn là sẽ khiến đối phương chịu thua thiệt. Thế nhưng, hình như hai tên này mải chiến đấu mà quên mất vũ khí của Ngộ Không là vật gì. Gậy Như Ý! Ngộ Không chỉ cười khẩy, gậy Như Ý lập tức dài ra, đập thẳng vào ngực tên Ma Thần dùng thương, khiến hắn văng ngược ra, mồm hộc ra một ngụm máu. Đồng thời, nhoáy một cái, Gậy Như Ý cũng thoát khỏi khóa buộc của tên dùng búa, Ngộ Không trong nháy mắt đã xuất hiện ở cách đó một đoạn, Gậy Như Ý vắt vẻo trên vai. Hai tên Ma Thần lúc này mới tỉnh ngộ, vừa rồi là bọn chúng bị lừa. Nào đâu có chiếm được chút thượng phong nào, hoàn toàn là bị người trêu chọc.

“Rút lui!” tên Ma Thần cầm búa không chút do dự quát. Bọn chúng đã nhận ra không phải đối thủ của Ngộ Không, còn ở lại chỉ rước thêm đau đớn cùng nhục nhã.

“Bây giờ còn muốn lui?” Ngộ Không cười khẩy. “Vậy thì phải hỏi Gậy Như Ý trong tay Lão Tôn có cho phép không đã!”

***


Đầu tháng 1 năm 2006.

Trên đấu đài, Mỹ Miêu và Họa Thủy quấn lấy nhau. Sau khi suýt chịu thua thiệt trong tay Họa Thủy, Mỹ Miêu đã cẩn thận hơn nhiều. Nàng dù gì cũng là Đạo Nhân Cửu Tinh viên mãn, gần chạm tới bình cướng thăng cấp Đạo Sư, cộng thêm với ngộ tính cao nhất trong chúng bạn, đâu phải là hạng tầm thường? Cũng chính vì vậy mà giải giao hữu này, gần như nàng cứ thư thư thả thả, “cưỡi ngựa xem hoa”, mà một đường đánh tới bán kết.

Tuy Họa Thủy cũng không phải dạng vừa, nhưng cũng chỉ là Đạo Nhân Bát Tinh mà thôi. Lúc trước đánh lén nhờ yếu tố bất ngờ cộng với Mỹ Miêu khinh địch mà suýt đắc thủ, thế nhưng lại bị Hầu Ca phá đám. Sau đó, Mỹ Miêu cẩn thận hẳn lên, khiến nàng mãi mà không chiếm được chút cơ hội nào khác. Lúc này, Họa Thủy đang thầm chửi Hầu Ca. Nếu không phải tên chết tiệt đó nhìn ra chiêu thức của nàng, đồng thời nhắc nhở kịp thời, thì khẳng định, nàng đã sớm giành chiến thắng, chứ đâu còn phải giằng co tới lúc này?

Hai người đẹp đối chiến cũng đã khá lâu. Cả hai nàng đều đã thấm mệt, quần áo cũng đều đã bám đầy bụi bặm, thậm chí hơi xốc xếch, chứ đâu còn dáng vẻ như tiên tử hạ phàm lúc trận đấu mới bắt đầu? Mỹ Miêu cứ mỗi roi vụt ra lại khiến Họa Thủy né tránh khốn đốn. Đồng thời, cứ mỗi một lần Họa Thủy tiến sát cùng ra chiêu, là khói độc lại khiến Mỹ Miêu khổ sở.

Hai nàng đã giao thủ hồi lâu, vậy mà hiển nhiên vẫn không phân rõ cao thấp. Nếu như đổi là một Đạo Nhân Bát Tinh khác, Mỹ Miêu hẳn sẽ không chật vật như thế này mà sớm giành chiến thắng. Thế nhưng, Hủ Cốt Chưởng của Họa Thủy quá âm độc, Mỹ Miêu hoàn toàn có thể trụ được đến lúc này là nhờ giải dược của Lục Hồng. Đồng dạng, nếu đổi là một Đạo Nhân Cửu Tinh khác, thậm chí Đạo Sư Nhất Tinh, Họa Thủy cũng sẽ không khốn đốn như thế này. Thế nhưng cây roi da trong tay Mỹ Miêu cứ như thể sinh ra để khắc chế nàng. Họa Thủy gần như không có mấy cơ hội tấn công Mỹ Miêu, mà phần lớn thời gian phải tập trung né tránh công kích đến từ pháp bảo roi da này.


Lại đánh thêm một lúc mà vẫn chưa phân thắng bại, cả hai nàng đều đã vô cùng tức giận. Hai nàng cùng tách ra xa, nhìn nhau chằm chằm đầy hận ý. Trong đầu hai nàng lúc này xuất hiện cùng một ý nghĩ: “Muốn thắng, nhất định phải liều mạng!”

Nghĩ đến đây, Mỹ Miêu cũng thu roi da lại, mà Họa Thủy cũng thu công. Hai nàng hiển nhiên cùng chuẩn bị dùng đến sát chiêu. Mỹ Miêu dang hai tay ra, trong hai bàn tay nàng, hơi nước từ không khí bắt đầu ngưng tụ thành hai quả cầu nước. Đồng dạng, lúc này, Họa Thủy cũng khum hai bàn tay nàng lại, trong đó cũng dần xuất hiện một quả cầu nước.

“Hai nàng cùng là Thủy thuộc tính?”

“Hơn nữa còn Thủy thuộc tính tinh thuần đến vậy?”

Từng tiến bàn luận xôn xao vang lên. Tuy người sở hữu Thủy thuộc tính ở tại Hỏa Quốc không tính là chuyện hiếm gì. Thế nhưng phần lớn Thủy thuộc tính của những người này đa số đều chỉ là thuộc tính phụ, ví như Nguyễn Lão cũng sở hữu Thủy thuộc tính, thế nhưng thuộc tính chính của ông là Hỏa. Hoặc có chăng những kẻ thuộc tính chính là Thủy thì theo như nghị luận xôn xao, cũng không có được tinh thuần như Họa Thủy và Mỹ Miêu này. Ở trong phòng giám khảo, một nam tử trung niên mặc giáp làm từ san hô cũng bóp chặt tay ghế ngồi. Thật là lâu rồi kể từ khi hắn nhìn thấy có kẻ Thủy thuộc tính tinh thuần đến mức độ này. Đáng tiếc, hai nàng chuẩn bị liều mạng.

Hầu Ca đang quan đấu lúc này đứng phắt lên. Tuy nó đã thêm kính ý với Thủy Tinh, thế nhưng lúc này nếu nó có thể ngồi yên nhìn Mỹ Miêu liều mạng mà hoàn toàn không làm gì, nó cũng không còn là nó. Nguyễn Lão hiểu cháu nội mình nên ông cũng không kéo nó ngồi xuống, ngược lại chỉ đặt một tay lên lưng Hầu Ca, đồng thời nhỏ giọng:

“Yên tâm, đến lúc cần, ông sẽ cùng cháu xuất thủ. Thủy Tinh kia dù sẽ tức giận, cũng sẽ vẫn nể mặt ông phần nào.”


Cầu nước trong tay Mỹ Miêu dần hình thành một móng vuốt khổng lồ, còn cầu nước trong tay Họa Thủy cũng dần thành hình một bàn tay khổng lồ. Móng vuốt vừa thành hình, Mỹ Miêu lập tức thiêu đốt máu huyết, rót thêm linh khí vào móng vuốt, khiến móng vuốt này sáng lên. Đồng dạng, bàn tay kia vừa thành hình, Họa Thủy cũng thiêu đốt máu huyết, xác nhập thêm một phần kịch độc vào, khiến bàn tay này đổi màu đen, đồng thời có khói độc bay quanh. Dường như cùng lúc, hai nàng cùng phát động công kích. Móng vuốt cùng bàn tay va vào một chỗ, đợt dư ba đầu tiên khiến đấu đài bụi bay mù mịt.

Hai chiêu thức va chạm, phát ra âm thanh xuy xuy. Khói độc tản ra xung quanh, va chạm với từng vầng từng vầng linh khí, kêu lên oanh oanh. “Ầm!” Cuối cùng một tiếng nổ vang lên, đấu đài đã sớm mịt mù đầy khói bụi giờ khắc này phát sinh thêm một trận nổ, lại càng khiến khán giả không thể rõ sự tình bên trong.

Bỗng, một cái bóng văng ra ngoài. Rồi chỉ vài giây sau, một cái bóng khác đồng dạng văng ra ở một hướng khác. Ngay lúc đó, Hầu Ca cùng Nguyễn Lão cũng nhảy khỏi vị trí. Nguyên bản, hai người vốn cùng lao về phía cái bóng văng ra sau, thế nhưng, không rõ xảy ra chuyện gì, đang trên đường thì Nguyễn Lão đổi hướng, lao tới cái bóng văng ra trước.

Ở phía chỗ ngồi của Cực Lạc Cốc, lão già lúc trước khiêu khích Nguyễn Lão mắt ánh lên một tia không hiểu, thế nhưng cũng vội vã lao ra phía Nguyễn Lão. Mà đồng thời, từ trong phòng giám khảo vang lên một tiếng rống giận, rồi nam tử mặc giáp san hô cũng lao ra.

Muốn biết rốt cuộc trong hai mỹ nhân ai đã thắng, cũng như diễn biến tiếp theo tại Tổ Đỉnh Hội, xin chờ chương sau sẽ rõ.

Tuần này thi xong một môn, ta chém chương này cho các đạo hữu. Tuần sau còn thi mấy môn nữa, chưa biết có thời gian viết hay không nên xin cáo lỗi trước một lần nữa nếu không có ra được chương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui