Mai Truyền Kỳ lái xe vào biệt thự, đã thấy xe huyền phù của Phong Tĩnh Đằng đặt trong nhà xe.
Cậu tắt tất cả công năng, bên trong xe lập tức vang lên giọng nói trầm thấp mê người: “Lão bà, hẹn gặp lại.” =))))
Mai Truyền Kỳ vừa bước xuống xe, chợt nghe giọng Phong Tĩnh Đằng, dưới chân trợt một cái, suýt chút nữa lăn xuống đất.
Mai Truyền Kỳ nghĩ tới việc Phong Tĩnh Đằng cài giọng nói của mình vào chương trình trong xe, cảm thấy đau đầu vô cùng.
Lúc này cậu mới nhớ mình cần phải trả lại xe, bất quá Phong Tĩnh Đằng đang ở nhà, lát nữa đưa sau cũng được.
Mai Truyền Kỳ lưu luyến không rời nhìn xe huyền phù màu hồng phấn.
Một chiếc xe tuyệt vời như thế, lẽ nào sẽ bị bỏ phế.
Mai Truyền Kỳ đưa tay sờ lên mui xe, trong lòng đột nhiên cảm thấy kỳ quái.
Theo như cậu biết, chất liệu ẩn hình vô cùng quý giá, nếu không năm đó sẽ không chỉ bán ra 10 chiếc huyền phù cao cấp ẩn hình.
Mà Phong Tĩnh Đằng sao lại có được chiếc xe này? Hơn nữa công năng so với phiên bản trước đây còn đầy đủ hơn.
“Baba đã về.” Âm thanh cao hứng non nớt phía sau vang lên.
Mai Truyền Kỳ sững sờ, quay đầu lại liền thấy con mình chạy tới.
Cậu cúi người ôm đứa nhỏ: “Bây giờ mới là buổi trưa, sao con không ở trong trường?”
Mai Nguy Hiểm giải thích: “Là Lão tổ tông liên lạc với viện trưởng, cho con ở nhà nghỉ mấy ngày, chờ mọi chuyện qua đi thì đi học lại. Sau đó con gọi cho chú Phong, nhờ chú ấy chở con về.”
Mai Truyền Kỳ gật đầu.
Chuyện về truyền nhân đã khiến nhiều người chú ý, con mình ở trường thật không an toàn.
“Baba, đây là quà cưới của chú Phong cho ba sao?” Mai Nguy Hiểm tò mò nhìn chiếc huyền phù hồng phấn kia.
Lúc về nhà không thấy baba đâu, nhóc liền hỏi chú Phong, liền nghe được câu trả lời là baba đang đi thử quà cưới.
Mai Truyền Kỳ nghe câu hỏi của đứa nhỏ, khóe miệng khẽ giật: “Ai nói cho con đây là quà cưới hử?”
Mai Nguy Hiểm vừa định mở miệng nói, đột nhiên thông tấn khí của Mai Truyền Kỳ vang lên. Cậu cầm thông tấn khí, bên trong chỉ hiện một dãy số, cũng không hiện tên người gọi.
Cậu nghi ngờ mở máy: “Xin chào, tôi là Mai Truyền Kỳ.”
Đầu bên kia im lặng.
Mai Truyền Kỳ nhíu mày lại.
Nếu như không phải đầu bên kia truyền ra tiếng hít thở, cậu còn tưởng rằng thông tấn khí có vấn đề.
“Nếu không trả lời tôi sẽ cúp máy.”
“Truyền Kỳ.” Đối phương lo lắng gọi tên cậu.
Mai Truyền Kỳ nghe được giọng của đối phương, đồng tử bỗng nhiên co lại, thật lâu không nói.
Mai Nguy Hiểm phát hiện baba không đúng, đôi mắt lanh lợi mở to, giả bộ thân mật cọ cọ mặt baba, nhân cơ hội kề lỗ tai vào sát thông tấn khí,
“Truyền Kỳ, là tôi, Ti Kiếm Đường.” Đối phương liền nói một câu.
Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần: “Có chuyện gì sao?”
“Ngoại trừ lần trước ngẫu nhiên gặp lại, chúng ta đã nhiều năm không gặp, tôi có thể mời cậu một bữa được không?” Ti Kiếm Đường e dè hỏi.
Mai Truyền Kỳ lập tức liền muốn từ chối, nhưng nghĩ tới giao phó của Giản Dực trước đó, liền đè lại phần tâm tư kháng cự này, đáp ứng nói: “Được.”
“Vậy cậu lúc nào thì rãnh rỗi?” Ti Kiếm Đường tuy nói giọng bình thương nhưng lại âm thầm lộ ra kích động không thể phát hiện.
Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, con mình mấy ngày nay đều ở nhà, cuối tuần đồng ý cùng Phong Tĩnh Đằng đi dị thú tràng, chỉ có thể chọn tuần sau.
“Tuần sau đi, tuần sau tôi sẽ nhắn thời gian và địa điểm cho anh.”
Ti Kiếm Đường đáp: “Được.”
Mai Truyền Kỳ cúp máy, đứa nhỏ trong ngực lập tức uốn người đi xuống.
Mai Nguy Hiểm hai chân vừa chạm đất, ngẩn đầu trừng mắt nhìn baba mình, sau đó mất hứng hừ một tiếng, quay đầu chạy về trong biệt thự.
Lưu lại Mai Truyền Kỳ hỗn độn trong gió.
Hình như đứa nhỏ giận mình ah?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...