Các Thiên Xà Vệ mừng rỡ đi qua, lập tức khôi phục khuôn mặt nghiêm túc, cũng biến thành hình người cao lớn uy mãnh.
Trên người bọn họ chỉ quấn một khố vằn, sau đó, vây quanh trước mặt Mai Truyền Kỳ bọn họ đảo qua đảo lại.
Một hồi ưỡn ngực, một hồi giương tay.
Mai Truyền Kỳ bọn họ như lạc vào màn sương, không biết đám thú nhân này a a ư ư cái gì, chẳng lẽ đang khoe khoang thân thể cường tráng cùng cơ bắp rắn chắc? Sau đó, khinh bỉ bọn họ quá mức nhỏ gầy?
Còn có, cái bộ dạng muốn lấy lòng của tên kia là sao?
Mặc kệ thế nào, đều làm cho bọn họ muốn tẩn đám thú nhân trước mặt mình thôi.
“Bọn họ đang làm gì? Là đang hoan nghênh chúng ta sao?” Giản Dực nhỏ giọng hỏi bên tai Lạc Mông.
Lạc Mông hạ giọng giải thích: “Đây là một loại phương thức thú nhân khi nhìn thấy giống cái, muốn biểu hiện mình cường tráng ra sao, xem như là theo đuổi phối ngẫu.
”
Lúc này, một trong số đó lấy chủy thủ bên hông đưa tới trước mặt Ô Lãng.
“Chờ……”
Lạc Mông thấy thế, vội vàng hô, nhưng mới vừa hô lên một chữ, Ô Lãng đã tiếp nhận chủy thủ, cho rằng đối phương muốn mình thưởng thức thanh chủy thủ của mình, mở ra xem: “Chủy thủ này rất bén.
”
Các thú nhân còn lại có chút mất mát, thú nhân đưa hắn chủy thủ lại hưng phấn hỏi: “Ngươi thích không?”
Ô Lãng đối với chủy thủ cũng không có thích hay không, thế nhưng theo lễ phép vẫn gật đầu một cái.
Tên thú nhân kia kích động ôm hắn lên.
Ô Lãng sắc mặt tức khắc đen đến không thể đen hơn, một đại nam nhân bị một nam nhân khác cao lớn cường tráng hơn ôm kiểu công chúa, thật sự là vừa xấu hổ vừa mất mặt.
“Ngươi làm gì, mau buông ta xuống.
”
Nơi này nếu không phải ở tinh cầu người khác, hắn đã sớm lấy súng ra rồi.
“Phụng Ngân, ngươi mau thả người này xuống.
” Lạc Mông đỡ trán, vô lực đối Ô Lãng nói: “Ở Thú Nhân tinh cầu, thú nhân đưa giống cái lễ vật bên người, tỏ vẻ thú nhân coi trọng cái giống cái này, giống cái tiếp thu lễ vật của thú nhân, thuyết minh giống cái cũng thích thú nhân đó.
”
“Cái gì!” Ô Lãng liền vội trả chủy thủ cho thú nhân kia.
Thú nhân nhìn chủy thủ trên tay, cô đơn khổ sở.
Giống cái ở Thú Nhân tinh cầu là rất trân quý, cho nên, thú nhân sẽ không trách giống cái sau khi tiếp thu lễ vật rồi lại trả về, bất quá, bọn họ sẽ rất thương tâm.
“Ha ha.
” Giản Dực không chút khách khí chế nhạo Ô Lãng.
Lạc Mông hướng Thiên Xà Vệ đưa chủy thủ nói: “Phụng Ngân, ba vị giống cái này không phải người tinh cầu chúng ta, nên không hiểu lễ tiết nơi này, xin mọi người đừng đem lễ tiết cùng quy củ của Thú Nhân tinh cầu đặt trên người bọn họ.
”
Nghe vậy, tên Thiên Xà Vệ kia mới tốt lên một chút.
Vẫn luôn im lặng Mai Truyền Kỳ đột nhiên nói: “Lạc Mông, Thú Nhân tinh cầu không phải nói thú ngữ sao? Tại sao Thiên Xà Vệ lại nói được ngôn ngữ của chúng tôi?”
Nghe cậu nói vậy, Giản Dực và Ô Lãng lúc này mới phát hiện mình vừa rồi có thể nghe hiểu lời thú nhân nói.
Lạc Mông suy nghĩ một chút, lúc trước dưới tình thế cấp bách, nên mới vô tình nói ra ngôn ngữ Diroya tinh cầu, không ngờ Thiên Xà Vệ cũng dùng ngôn ngữ bên kia trả lời hắn.
Thủ lĩnh Thiên Xà Vệ nói: “Từ lúc Lạc Mông đại nhân mất tích, bởi vì tinh cầu chúng ta có quá nhiều giống cái đến từ tinh cầu khác, bệ hạ muốn cho các giống cái này có cảm giác như ở tinh cầu mình, cho nên sai chúng ta học tập ngôn ngữ tinh cầu bọn họ.
”
Giản Dực cười nói: “Bọn họ nói còn rất tiêu chuẩn.
”
Lạc Mông nhìn thủ lĩnh Thiên Xà Vệ nói: “Ta hiện tại muốn gặp phụ thân, giáp sắt đại trùng này để chúng ta đưa đến chỗ phụ thân.
”
Thủ lĩnh Thiên Xà Vệ do dự một chút, gật gật đầu.
Mai Truyền Kỳ bọn họ quay về phi thuyền, khởi động máy, đi theo sau Thiên Xà Vệ, đến khu nội cảnh bọn họ ở.
Ô Lãng mặt đen hỏi: “Trong ba người chúng ta, có thể nói tôi là người kém sắc nhất, vì sao tên thú nhân đó cố tình chỉ tặng lễ vật cho tôi?”
Giản Dực ha ha cười: “Có thể là ánh mắt thú nhân khác chúng ta, nói không chừng cậu trong mắt bọn họ là một tuyệt thế đại mỹ nhân.
”
Ô Lãng: “…”
Lạc Mông nhịn cười giải thích: “Mũi thú nhân phi thường nhạy bén, thậm chí có vài thú nhân còn có thể ngửi ra được Truyền Kỳ đã sinh ấu tể, còn Dực xem như bạn lữ của ta, trên người có mùi của ta, tất nhiên sẽ không đánh chủ ý lên Dực, cũng sẽ không đánh chủ ý lên Truyền Kỳ.
”
Giản Dực cười càng lớn hơn nữa.
Trải qua mấy ngày nay ở chung, hắn đã quá quen thuộc Ô Lãng rồi, cho nên không chút khách khí cười rộ lên.
Mai Truyền Kỳ cười cười vỗ vai Ô Lãng: “Mấy ngày nay phải ủy khuất cậu, vừa lúc, cậu có thể ở đây chọn bạn lữ.
”
Ô Lãng cắn răng: “Tôi muốn bạn lữ là bị tôi đè bên dưới, chứ không đè tôi.
”
“Ha ha, chờ khi gặp được người mình thích, thì không phải do cậu chọn nằm trên hay dưới, uầy, người trước mắt chính là một ví dụ thực tế đấy.
” Mai Truyền Kỳ ý vị thâm trường nhìn Giản Dực đang cười vui vẻ.
Ô Lãng nhìn Giản Dực, lại nhìn nhìn Lạc Mông cao to, hết sức tò mò hai người này như thế nào đến được với nhau, Lạc Mông sao có thể từ Thú Nhân tinh cầu xa xôi đi đến Diroya tinh cầu được.
Giản Dực ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí đắc ý thản nhiên nói: “Hiện tại tuy tôi bên dưới, nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc.
”
Lạc Mông đối với hắn rấy tốt, hắn có thể cảm thụ được, chỉ cần hai người trải qua thật tốt, cần gì phải để ý ai trên ai dưới.
Lạc Mông khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn hôn mặt Giản Dực.
Mai Truyền Kỳ trêu ghẹo Giản Dực: “Cậu xác thực rất hạnh ‘phúc’!”
Ô Lãng cười ha ha.
Dọc theo đường đi, bốn người vừa nói vừa cười, rất nhanh liền tới nội cảnh.
Nội cảnh vô cùng đẹp, giống như tiên cảnh, tất cả mọi người đều ở mộc phòng trên đại thụ cổ xưa.
Bên ngoài được sơn bằng đủ loại màu sắc tươi sáng, khiến các phòng ốc bên trên đại thụ trông như những bông hoa lớn, vô cùng mỹ lệ.
Hơn nữa, càng bay về trong, kiến trúc phòng ở càng lớn, thậm chí còn có phòng xây trên vài cây đại thụ lồng ghép vào nhau.
Lạc Mông giới thiệu: “Nơi này là nội cảnh Hoàng Đô, phòng càng lớn, thân phận càng cao.
”
Giản Dực nhìn phía dưới đường phố: “Mọi người xem kìa, đường phố thật náo nhiệt, người tương đối thấp bé chính là giống cái, đúng không?”
Ô Lãng ghé vào cửa sổ.
Mặt đường được lót bằng đá đủ loại màu sắc, vô cùng rực rỡ, rất nhiều thú nhân cùng giống cái mặt đang mỉm cười đi trên đường.
Cũng có người đi dạo phố mua sắm, phi thường náo nhiệt.
Lạc Mông nói: “Phía dưới là chợ, người Hoàng Đô đều sẽ mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày ở đó.
”
Cực tốc phi thuyền bay rất nhanh, nhưng cũng khiến người bên dưới khủng hoảng.
Bất quá mọi người có nghe được thanh âm, chỉ là không biết có thứ gì bay qua đầu.
Mai Truyền Kỳ theo sau Thiên Xà Vệ, đi vào một đại phủ đệ màu đỏ.
Ngoài cổng lớn đứng bốn tên thủ vệ, bọn họ thấy Thiên Xà Vệ đã đến, đều vội tiến lên nghênh đón, đem tay phải đặt ở trước ngực, hơi hơi khom lưng, biểu thị cung kính.
“Thỉnh thông báo cho Lý Tát đại nhân, Lạc Mông đại nhân đã trở lại.
”
Bốn tên thủ vệ vừa nghe, vui mừng nói: “Lạc Mông đại nhân đã trở lại? Lạc Mông đại nhân ở nơi nào?”
Lạc Mông cùng Giản Dực bọn họ từ phi thuyền đi xuống.
Một trong số đó vừa thấy Lạc Mông, nhanh chóng hướng trong phủ chạy đi, trong miệng kích động hô: “Lạc Mông đại nhân đã trở lại! Lạc Mông đại nhân đã trở lại!”
Trong phủ một trận xôn xao.
Mai Truyền Kỳ nhỏ giọng bên tai Giản Dực: “Xấu tức phụ thấy cha mẹ chồng, có khẩn trương không?”
Giản Dực vẻ mặt trấn định nói: “Tôi chính là giống cái trân quý, có thể coi trọng nhi tử nhà bọn họ, là phúc khí cho nhi tử bọn họ, tôi đây việc gì phải khẩn trương?”
Nhưng khi thấy có người từ trong phủ chạy gấp rút ra, Giản Dực đột nhiên kéo Mai Truyền Kỳ xoay người rời đi: “Tôi thấy chúng ta nên về Diroya tinh cầu thì tốt hơn.
”
Ô Lãng chế nhạo nói: “Cậu không phải nói mình là giống cái trân quý sao? Ở chỗ này phải được đãi ngộ tốt nhất, tại sao còn phải về Diroya tinh cầu?”
Lạc Mông càng không cho Giản Dực cơ hội, trực tiếp lôi kéo người bước nhanh đi về hướng người nhà của mình.
Ô Lãng cười nhạo một tiếng: “Rõ ràng khẩn trương muốn chết, còn muốn cậy mạnh.
”
Mai Truyền Kỳ thấy Giản Dực đi đường tay chân như va vào nhau, vô cùng buồn cười, lấy thông tấn khí chụp lại cảnh này, chờ sau khi trở về cho Thái Dương và Quân Tử bọn họ cùng xem.
Thông qua màn hình, nhìn thấy cảnh người nhà Lạc Mông gặp lại nhau vừa khóc vừa cười, trong lòng cảm thán, về sau sẽ rất khó tụ hội lại với Dực, đặc biệt nền khoa học kỹ thuật ở nơi này kém phát triển như vậy, muốn lên phi thuyền về lại Diroya tinh cầu là điều không thể, về sau muốn gặp Giản Dực, e là chỉ có thể thông qua thông tấn khí để gặp mặt.
Sau khi Lạc Mông giới thiệu Giản Dực cho người nhà, mới nhớ tới Mai Truyền Kỳ và Ô Lãng còn đang đứng chờ phía sau.
“Phụ thân, ta giới thiệu một chút, hai vị này bằng hữu ta mời về, bên trái là Ô Lãng, bên phải là Mai Truyền Kỳ, cũng là bạn thân từ nhỏ đến lớn của bạn lữ ta.
”
Lạc Mông nhìn Mai Truyền Kỳ bọn họ: “Truyền Kỳ, Ô Lãng, vị này chính là phụ thân ta, là thượng tướng của Thú Nhân tinh cầu.
”
Mai Truyền Kỳ và Ô Lãng vừa nghe đối phương là thượng tướng, lập tức giơ tay cúi chào: “Xin chào Lý Tát thượng tướng.
”
Cái tên Lý Tát, là từ Thiên Xà Vệ bọn họ nghe được.
Lý Tát biết thủ thế này là cách chào của người trong quân đội ở tinh cầu trong khác, cũng nâng tay phải đặt ở trước ngực: “Cảm ơn các vị đã đưa Lạc Mông nhà ta trở về.
”
Bên cạnh Lý Tát, một nam nhân tương đối thấp bé cảm kích nhìn bọn họ: “Vô cùng cảm tạ hai vị, nếu như không nhờ hai vị, e rằng chúng tôi sẽ không còn được gặp lại Lạc Mông.
”
Lạc Mông lại lần nữa giới thiệu: “Vị này chính là ba ta, Hải Sâm.
”
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng nói: “Không cần khách khí, Lạc Mông là bằng hữu của chúng tôi, đưa hắn trở về là chuyện chúng tôi nên làm.
”
Hải Sâm vội xoa xoa giọt nước sắp tràn ra khỏi khóe mắt, ôn nhu cười nói: “Chúng ta hãy vào nhà thảo luận đi.
”
Lý Tát đáp: “Đúng, đúng, đúng, chúng ta vào nhà thảo luận tiếp.
”
“Báo cáo Lý Tát đại nhân, chúng ta phải mang giáp sắt đại trùng này về hoàng cung.
” Một bên thủ lĩnh Thiên Xà Vệ lên tiếng nói.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng giải thích: “Lý Tát thượng tướng, đây là phi thuyền của chúng tôi, lúc trở về, còn cần dựa vào nó rời đi.
”
Lý Tát trấn an: “Đừng lo, chỉ cần giáp sắt đại trùng này đối với chúng ta không có uy hiếp, ta chắc chắn lúc các ngươi rời đi, sẽ giúp các ngươi đem giáp sắt đại trùng về.
”
Đã nói như vậy rồi, Mai Truyền Kỳ bọn họ cũng không tiện nói thêm, theo Lý Tát đi vào phủ đệ.
Trên đường đi, Mai Truyền Kỳ nhìn thấy Hải Sâm vẫn luôn lôi kéo Giản Dực, trên mặt ý cười dịu dàng, đối xử Giản Dực hòa ái dễ gần, trong mắt lộ vẻ yêu thích, trong lòng cậu thoáng an tâm.
Trước khi tới đây, cậu còn bất an hơn Giản Dực, lo lắng người nhà Lạc Mông không chấp nhận người tinh cầu khác, nếu Giản Dực ở chỗ này thì càng thêm khổ sở.
Cậu còn từng nghĩ tới, nếu người nhà Lạc Mông đối xử Giản Dực không tốt, cậu liền đưa Giản Dực quay về.
May mắn, không có chuyện như vậy phát sinh.
Đi vào đại sảnh, vừa ngồi vào ghế, đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng gầm gừ như sư tử, vô cùng hung mãnh.
Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng bỗng đứng lên, cũng lấy ra súng nhắm ngay cửa lớn.
Lý Tát vội nói: “Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, là gia gia ta đến.
”
Một cái bóng màu đỏ như một cơn gió tiến vào đại sảnh: “Ha ha, ta biết tên tiểu tử Lạc Mông này phúc lớn mạng lớn, tuyệt đối sẽ không có việc gì.
”
Lạc Mông đưa tay để trước ngực: “Thái gia gia.
”
Lư Địch từ thú thân biến thành hình người, cao hứng gật gật đầu: “Được được được, không có chuyện gì là tốt rồi.
”
Lạc Mông kéo tay Giản Dực: “Thái gia gia, đây là bạn lữ của ta, Giản Dực.
”
Lư Địch cười ha ha: “Tiểu tử ngươi thậm chí ngay cả bạn lữ đều tìm trở về, không tồi, không tồi, không hổ là thái tôn ta.
”
Hắn nhìn về phía Giản Dực, nụ cười ngưng lại, lập tức trên người Giản Dực ngửi ngửi, bỗng bắt lấy Giản Dực, kích động hỏi: “Trên người ngươi tại sao lại có mùi vị của em ấy?”
“A?” Giản Dực vẻ mặt mờ mịt, hắn nghe không hiểu thú ngữ nha.
“Thái gia gia, người làm đau Dực.
” Lạc Mông nhìn thấy cánh tay Giản Dực bị nắm đỏ, đau lòng nói.
Lư Địch nghe hướng Lạc Mông, nôn nóng hỏi: “Trên người ngươi cũng có mùi vị của em ấy, Lạc Mông, có phải ngươi đã gặp em ấy rồi không?”
Lý Tát vẻ mặt nghi hoặc: “Gia gia, sao vậy? Người nói em ấy là chỉ ai?”
Lư Địch ngửi được mùi vị càng nồng đậm, bỗng chốc xoay người, chăm chú nhìn chằm chằm Mai Truyền Kỳ.
P/S:
Ô Lãng: Tui số khổ thiệt mà :(((
Thỏ tui: Thấy cũng tội, thui cũng kệ (cười trên nỗi đau của ngừ khác cũng là nìm dzui của tui =)))))
------oOo------
Chương 319
Nguồn: EbookTruyen.
VN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...