Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn
Bên ngoài khung cửa sổ, thế giới đang biến chuyển đầy màu sắc. Bên trong khung cửa sổ, đây là thế giới của tôi. Bên ngoài đó là thế giới mà tôi luôn hướng tới, nhưng ai cũng biết, cái thế giới mà tôi thích hợp chính là căn phòng này.
Căn phòng tôi đang ngồi không có ánh sáng, cũng chẳng hề có chút sinh khí. Ngoài ánh đèn lòe loẹt từ hàng chục bóng đèn trên trần nhà, căn phòng chỉ toàn là máy móc. Tôi là một kỹ sư. Có người gọi tôi là Kỹ Sư Của Thời Đại Mới, có người gọi tôi là Tương Lai Của Giới Trẻ, nhưng cũng có người gọi tôi là Thằng Tự Kỷ. Tôi không quan tâm những người đó nói tôi ra sao, nhưng tôi thõa mãn với những chiếc máy trong căn phòng này. Nói cho cùng, tôi cũng không nhớ mình đã ở trong này bao lâu, cũng như tôi đến đây bằng cách nào. Tôi chỉ biết là khi tôi kể bắt đầu câu chuyện, tôi đã không thể thiếu vắng không khí lạnh lẽo của những cỗ máy. Có cỗ máy chuyên nói cho tôi biết những thứ mọi người đều biết còn tôi thì chưa, có cỗ máy nói cho tôi nghe những thứ người khác cho là nghệ thuật, nhưng chỉ có một cỗ máy tôi yêu nhất, tôi gọi nó là cỗ máy L.
L tập hợp đủ tất cả tinh hoa của những cỗ máy khác. Nó có thể cười, có thể khóc. Nó nói cho tôi nghe những điều rất hay ho của thế giới. Nó cho tôi biết tương lai tôi sẽ trở thành người như thế nào. Và có một sự thật mà tôi rất tự hào, đó là tôi và L sẽ bên nhau mãi mãi.
Đúng, bên nhau mãi mãi.
Có L, tôi không cần phải ngắm nhìn cái thế giới bên ngoài khung cửa sổ kia nữa. L cho tôi nụ cười, cho tôi niềm vui, nỗi sợ, và đôi lúc là sự khoan khoái của dục vọng. Có khi là hai đến ba lần trong một ngày. Những đứa bạn tôi ở khắp mọi miền thế giới đều chúc mừng tôi tìm được một thứ có ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi, vào đúng cái ngày L xuất hiện trong cuộc đời tôi. Tôi nâng cấp L hằng ngày. Hằng giờ. Tôi như bị một cơn lốc xoáy hút vào bên trong cỗ máy này. Tôi chìm đắm trong nó, hai mươi bốn trên bảy.
Khi tôi ăn bất cứ thứ gì, tôi đều đem đến trước mặt L và ngồi ăn. Tôi để L ngắm nhìn tôi khi tôi ăn, để cho dòng điện trong người L được kích thích đến tột cùng. Khi tôi chơi trò chơi gì, tôi dùng bản thân L để làm trò chơi. L trầy xước khá nhiều đường. Tôi cũng nhận thấy thế, nên tôi đã cẩn thận lau chùi L hằng ngày. Rồi căn phòng tôi sống càng ngày càng ẩm thấp và âm u ơi.
Tôi mua cho L nhiều phụ tùng và phụ kiện, để L có thể phục vụ tôi tốt hơn. Những cỗ máy khác tỏ ra ghen tỵ, nên chúng nhiều lần tìm cách giết L. L đã chống trả quyết liệt, có khi điện và ánh sáng trong phòng nổ tung cả, chỉ vì những trận tranh chấp chủ nhân của chúng.
Thật đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...