Ánh sáng bạc loé lên.
Đại Hoả lui lại mấy bước, nét mặt sửng sờ.
Bốn tên sát thủ cũng đứng như trời trồng, cặp mắt bọn chúng không biểu hiện chút cảm xúc nào.
Phong Vô Ảnh nhìn lưỡi kiếm của mình, trên lưỡi kiếm đã dính máu.
Đây là lần đầu tiên chàng giết người từ lúc xuất quan.
Tuy giết bọn sát thủ Thiên Sát này chẳng phải là chuyện xấu xa gì, nhưng trong lòng Phong Vô Ảnh vẫn cảm thấy hơi rợn rợn.
Bao giờ cũng thế, cảm giác này trước nay vẫn không thay đổi.
Có lẽ vì giết người hoàn toàn không phải là việc gì vui vẻ.
Bốn tên sát thủ kia ngã gục xuống, hiển nhiên chúng đã chết.
Bành Bá đang quyền cước tung hoành, đánh cho bọn Thiên Sát máu thịt bầy nhầy, xương cốt gãy nát thì cũng bất giác quay sang, không cầm lòng được, buộc miệng khen:
- Kiếm nhanh lắm!
Phong Vô Ảnh cũng cười đáp lại Bành Bá, lại có thêm chục tên lao về phía chàng.
Phong Vô Ảnh đứng chắn trước mặt Đại Hoả, thuận tay đưa ra sau điểm huyệt đạo trên người Đại Hoả, giúp y cầm máu.
Chàng nói:
- Anh đã che cho tôi, bây giờ đến lượt tôi che cho anh.
Đại Hoả gật gật, khuôn mặt đầy máu của gã làm cho Phong Vô Ảnh cảm thấy hơi hối hận.
Vừa nãy không phải là Phong Vô Ảnh không muốn cứu Đại Hoả, mà thật ra là đang muốn thử xem Đại Hoả có biết võ công hay không? Nhưng gã rõ ràng không biết.
Phong Vô Ảnh quay người lại, nắm tay siết chặt chuôi kiếm.
Hơi nóng từ bụng đã xông lên đầu, càng xông nhiều thì càng làm chàng trở nên tỉnh táo, nhưng càng tỉnh táo thì lại càng có cảm giác tức giận cùng phẫn nộ nhiều hơn.
Ánh sáng của kiếm lại xuất hiện, nhưng chỉ là ánh sáng, bởi vì kiếm của Phong Vô Ảnh nhanh tới mức không ai thấy nổi đường kiếm đi như thế nào.
Tất cả chỉ thấy ánh sáng xẹt qua, kèm theo đó là từng vệt máu tươi bắn khắp không trung.
Màn kiếm quang bao trùm xung quanh người Đại Hoả bảo vệ cho y.
Thân hình Phong Vô Ảnh cũng nhanh không kém Bành Bá, đôi chân chàng hình thành một loại bộ pháp kì lạ, bộ pháp này cũng là do chàng tự sáng tạo ra sau bao năm tháng sống nơi hoang dã.
Một trận mưa máu, một cơn mưa kiếm.
Kiếm lại được tra vào vỏ.
Lúc Phong Vô Ảnh dừng lại thì cũng là lúc thân hình hơn chục tên sát thủ xung quanh cùng lúc đổ rạp xuống.
Phía bên kia, Bành Bá cũng đã hoàn thành công việc của mình.
Còn A Cửu thì đã biến đi đâu mất, có lẽ khi gã nhìn thấy Phong Vô Ảnh ra tay thì đã biết mọi chuyện không ổn nên vội chuồn sớm.
Bành Bá lấy trong ngực ra một cái khăn nhỏ để lau tay, sau đó nhìn Phong Vô Ảnh, nhạt giọng:
- Kiếm của ngươi nhanh lắm!
Phong Vô Ảnh cũng đáp:
- Tay của ông cũng nhanh không kém!
Nguyễn Phi Thiên lúc này mới khôi phục lại dáng vẻ ung dung, y phe phẩy cái quạt, cười lớn:
- Nhưng đôi chân tên A Cửu kia xem ra còn nhanh hơn!
Bành Bá cùng Phong Vô Ảnh đồng thời bật cười.
Chợt cả hai cũng phát hiện ra một tiếng cười có phần yếu ớt, nhưng vẫn chứa đầy sự ngoan cuồng man dại trong đó vang lên bên cạnh.
Tiếng cười là của Đại Hoả.
Bành Bá nhanh chóng bước tới người gã, lấy trong ngực ra một lọ thuốc trị thương, rồi cẩn thận sức lên vết thương cho Đại Hoả.
Thao tác của Bành Bá rất thuần thục, y cứu người cũng nhanh như khi giết người vậy.
Phong Vô Ảnh đỡ Đại Hoả lên một chiếc ghế, cho gã nằm lăn ra, Đại Hoả vì quá mệt mỏi nên ngay lập tức thiếp đi.
Bành Bá vẻ mặt kì quái, nhìn thanh kiếm trong tay Phong Vô Ảnh, hỏi:
- Thật ra ngươi vừa mới sử dụng loại kiếm pháp gì? Tại sao ta không thể nhận ra?
Phong Vô Ảnh chỉ lắc đầu:
- Kiếm pháp không có tên thì đương nhiên ông cũng không thể nhận ra.
Hai mắt Bành Bá chợt sáng ngời, y gật gù nói:
- Thì ra là loại kiếm pháp do ngươi tự sáng tạo.
Kiếm pháp không có tên, nhưng kể từ nay nó sẽ có tên.
Nguyễn Phi Thiên đề nghị:
- Hay gọi là Vô Ảnh kiếm pháp đi.
Bành Bá gật đầu:
- Đúng chỉ là chỉ có tên này mới xưng với Phong huynh.
Bành Bá gọi Phong Vô Ảnh là Phong huynh, mặc dù tuổi tác y lớn hơn Phong Vô Ảnh nhiều, điều này chứng tỏ lòng tôn trọng của y dành cho chàng.
Nhưng Bành Bá chợt nói:
- Đáng tiếc, kiếm pháp thì hoàn mỹ nhưng thanh kiếm trong tay Phong huynh lại không tốt chút nào.
Phong Vô Ảnh cầm thanh kiếm của mình nâng lên, buông mắt nhìn vào nó:
- Nó không tốt ở điểm nào?
Bành Bá thở dài:
- Nếu nó thật sự tốt, thì vừa rồi đã không có một trận mưa máu.
Nếu trong tay Phong huynh vừa rồi là một thanh kiếm tốt, thì vết cắt sẽ trở nên rất mỏng, máu cũng không thể phun ra nhiều như vậy được.
Nguyễn Phi Thiên bước tới gần Phong Vô Ảnh, dùng vẻ mặt rất chân thành nói:
- Nếu anh muốn, tôi có thể tìm giúp anh một cây bảo kiếm thượng hạng.
Phong Vô Ảnh hỏi lại:
- Đổi lại là gì? Có phải muốn tôi trở thành thuộc hạ của anh không?
Nguyễn Phi Thiên lắc đầu cười:
- Anh đánh giá tôi thấp đến vậy sao? Cứ xem như là đó là quà gặp mặt của tôi.
Nguyễn Phi Thiên tôi là đang thực tâm muốn kết bạn với anh.
Một kiếm thủ hạng nhất như vậy ai mà lại không muốn kết giao?
Nhưng Phong Vô Ảnh nhẹ nhàng khước từ:
- Cám ơn.
Nhưng tôi đã quen dùng thanh kiếm này suốt mười tám năm.
Chàng đưa tay vuốt nhẹ lưỡi kiếm.
Thanh kiếm quả thật không bén lắm, nhưng từ nó chàng lại cảm nhận được một mối tương thông, quan hệ sâu sắc.
Thanh kiếm này giống như là một bộ phận trên cơ thể chàng vậy, có ai lại muốn tháo rời một bộ phận cơ thể của mình ra không?
Bành Bá tỏ ra hiểu ý:
- Thì ra Phong huynh đã đạt đến trình độ nhân kiếm hợp nhất, người chính là kiếm, kiếm chính là người.
Nhưng rồi Bành Bá lắc đầu thở dài:
- Tuy nhiên đây vẫn chưa phải là cảnh giới tối cao của kiếm đạo.
Phong Vô Ảnh ngạc nhiên hỏi lại:
- Vậy kiếm đạo gồm những cảnh giới nào?
Kiếm pháp của Phong Vô Ảnh là do chàng tự mình luyện tập, không hề có bất kì chiêu thức gì.
Phong Vô Ảnh chỉ đơn giản là truy cầu tốc độ cùng sự thực dụng, kiếm xuất thật nhanh, đã xuất ra thì phải đoạt mạng.
Bởi vì không có ai dạy dỗ, nên Phong Vô Ảnh cũng hoàn toàn mù tịt về kiến thức kiếm thuật.
Bành Bá đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi vài bước, rồi giải thích:
- Kiếm thực ra gồm có ba cảnh giới.
Cảnh giới thứ nhất chính là người kiếm hợp nhất, người chính là kiếm, kiếm chính là người.
Đó là cảnh giới Phong huynh đã đạt tới.
Phong Vô Ảnh gật đầu chú ý lắng nghe.
Bành Bá nói tiếp:
- Cảnh giới thứ hai là trong tâm có kiếm, tay không kiếm.
Bởi vì trong tâm có kiếm nên vạn vật sẽ đều là kiếm.
Lúc ấy tay nắm cỏ cây, cỏ cây hoá kiếm, dù chỉ là một nhành hoa mềm mại cũng có thể đoạt mạng địch nhân.
Phong Vô Ảnh sửng sờ, trong lòng có chút không tin tưởng nổi những gì Bành Bá nói.
Nói vậy là kiếm pháp của Phong Vô Ảnh vẫn chưa đạt tới đỉnh điểm sao?
- Cảnh giới thứ hai này phải quên mình, quên kiếm thì mới có thể đạt được.
Nhưng nhìn Phong huynh yêu kiếm như vậy thì quả là đáng tiếc.
Bành Bá nói vậy chính là muốn cảnh tỉnh Phong Vô Ảnh, chỉ ra một con đường sáng cho chàng.
Phong Vô Ảnh nhìn thanh kiếm trong tay mình, nói:
- Nếu quả thật có cảnh giới cao siêu như vậy, ta nguyện bỏ kiếm.
Bành Bá lắc đầu:
- Nhưng bỏ kiếm là phải vì ngộ, chứ không phải vì cố.
Nếu Phong huynh không có kiếm trong tay, ta tự tin mình chỉ cần mười chiêu là đã có thể đánh bại huynh.
Phong Vô Ảnh biết Bành Bá không hề khoát lác, thậm chí trong mười chiêu, y không những là đánh bại chàng, mà còn có thể giết chàng.
Theo đánh giá của Phong Vô Ảnh, võ công của Bành Bá này cao thâm khó lường, cơ hồ có thể đem so sánh với Mộng Điệp.
Phong Vô Ảnh rất hứng thú vì những kiến giải của Bành Bá, nên nôn nóng hỏi tiếp:
- Thế còn cảnh giới thứ ba?
- Cảnh giới thứ ba sao? Cảnh giới thứ ba chính là tuyệt đỉnh của kiếm, tâm kiếm hợp nhất, ý biến thành kiếm.
Cả Phong Vô Ảnh và Nguyễn Phi Thiên đều ngạc nhiên, gần như đồng thanh hỏi lại:
- Ý biến thành kiếm?
Bành Bá mỉm cười, y rất ít khi cười, nhưng mỗi khi cười đều là khi ở cạnh bạn bè, bằng hữu:
- Ý biến thành kiếm thì có thể dùng tâm niệm giết người.
Sinh tử của đối phương chỉ trong một ý niệm.
Câu nói này quả thật quá kinh người.
Câu nói của Bành Bá ám chỉ ra cảnh giới cao siêu nhất trong võ đạo, cơ hồ đã vượt ra khỏi giới hạn của con người.
Có thể dùng ý niệm quyết định sinh tử kẻ khác, đây há không phải quyền năng của thần sao?
Phong Vô Ảnh thở dài, tay đặt thanh kiếm của mình xuống bàn, trong lòng có đôi chút thất vọng:
- Ta thật chỉ là con ếch ngồi đáy giếng.
Võ đạo bao la, biết đâu bến bờ, vậy mà ta cứ luôn cuồng vọng.
Bành Bá chợt nghiêm giọng:
- Phong huynh nhầm rồi! Huynh có biết vì sao võ công huynh thua ta, tuổi tác cũng chỉ xứng hàng con ta, mà ta vẫn kính trọng gọi huynh là huynh không?
Phong Vô Ảnh nhìn y.
Trong đôi mắt sâu hút của Bành Bá chàng cảm nhận được sự chân thành.
Bành Bá nói:
- Năm nay ta bốn mươi ba tuổi, võ công mới có thể cao thế này.
Nhưng Phong huynh chắc chỉ cỡ hai lăm, hai sáu, tương lai còn rất sáng sủa.
Chỉ e đến năm huynh bằng tuổi ta, kiếm pháp đã đạt tới cảnh giới thứ hai, trong tâm có kiếm, tay không kiếm rồi!
Không để Phong Vô Ảnh trả lời, Bành Bá tiếp:
- Nhưng bây giờ hãy quay lại vấn đề chính.
Phong huynh, ngươi có biết ngươi đang trúng độc không?
- Trúng độc.
Phong Vô Ảnh kinh ngạc, vội vàng xem xét lại cơ thể của mình.
Nhưng không có gì, mọi thứ vẫn rất ổn định.
Bành Bá nhạt giọng:
- Loại độc này không hề gây ảnh hưởng tới nội tạng, mà nó ảnh hưởng tới thần kinh của con người.
Nguyễn Phi Thiên gật gù;
- Đây chính là một trong Tam Diệu độc trong thiên hạ, Mê Hồn hương.
Thiên hạ có thất tuyệt độc, gồm bảy loại côn trùng rắn rết chứa kịch độc, chỉ cần người ta bị trúng dù chỉ một ít cũng phải vong mạng.
Điển hình chính là Băng Ngô công, Hắc Sơn thiềm, Thuỷ Bích xà….
Nhưng còn có ba loại độc dược mang dược tính kì lạ, nó không làm cho người ta vong mạng, nhưng lại tấn công đến hệ thần kinh, khiến người trở nên khờ dại, mất trí.
Chúng được gọi là Tam Diệu độc, được chiết xuất từ hoa cỏ.
Đứng đầu là Vong Tình thuỷ, đứng hai là Bổ Thiên đan, cuối cùng chính là loại độc Phong Vô Ảnh trúng phải.
Mê Hồn hương.
Nguyễn Phi Thiên giải thích:
- Cả Tam Diệu độc đều vô cùng hiếm hoi, khó tìm, cho dù tìm được thì cũng ít người biết cách bào chế.
Mê Hồn hương rất kì lạ, nó chỉ có tác dụng với đàn ông, và cũng chỉ phát huy tác dụng trên cơ thể đàn bà.
Nó làm cho đàn ông sinh ra một cảm giác quyến luyến, khó rời đối với người đàn bà đó, rất dễ nảy sinh tình cảm.
Tai hại nhất là làm thần trí người đàn ông kia trở nên mù quáng, lúc nào cũng muốn thổ lổa hết mọi thứ trong lòng mình.
Phong Vô Ảnh chột dạ, tất cả những đặc điểm này chàng đều gặp phải.
Thì ra là Mộng Điệp đã hạ độc chàng.
Phong Vô Ảnh không kìm chế nổi cơn giận mà đập tay xuống mặt bàn một cái.
Lát sau chàng mới buộc miệng hỏi:
- Mê Hồn hương có thuốc giải không?
Nguyễn Phi Thiên cười lớn:
- Thuốc giải thì có, nhưng chắc trên đời này chẳng ai có thể tìm thấy.
Phong Vô Ảnh nhíu mày:
- Vì sao?
Nguyễn Phi Thiên đáp:
- Vì cách chế ra thuốc giải Mê Hồn hương trên đời chỉ có một người biết, mà người này cả thiên hạ đều không thể biết y là ai, cũng không thể tìm thấy y.
Phong Vô Ảnh nôn nóng hỏi:
- Thực ra là ai?
Nguyễn Phi Thiên gằn giọng:
- A Nhất.
…………………………….
Trời dần về chiều, mưa đã bắt đầu rơi lất phất.
A Cửu sau khi thoát khỏi khách sạn Vân Lai thì liền chạy thục mạng.
Y thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn ra phía sau, vì chỉ cần quay đầu lại, thì cũng làm tốc độ của y giảm đi một khắc.
Đôi chân A Cửu rất nhanh, biệt hiệu Thiết Thần Cước không phải trò đùa, đôi chân nhanh nhẹn này đã không biết bao nhiêu lần cứu mạng y.
A Cửu chạy vào một ngõ khuất, tới đây y mới dám dừng chân lại mà đứng dựa lưng vào tường thở hỗn hễn.
- Khốn nạn.
Hai tên đó một tên quyền nhanh như chớp, một tên kiếm nhanh như gió, đột nhiên ở đâu lại chui ra hai tên quái vật như vậy.
Mưa rơi xuống thấm ướt hết bộ y phục màu đen của A Cửu, khiến cơ thể y giờ đây nặng trịch, nhưng A Cửu không quan tâm nữa, y ngồi phệt xuống, y đã quá mệt rồi.
- Thật khốn nạn, phen này lỗ nặng.
Không biết khi về A Tam có trách phạt ta không.
A Thập Nhất thật xấu xố, vốn tưởng lần này đi hành thích tên Phong Vô Ảnh kia sẽ vô cùng dễ dàng, nào ngờ lại khốn nạn thế này,
Nhưng rồi A Cửu cười gằn:
- Nhưng không sao! Võ công Phong Vô Ảnh cùng tên áo xám kia tuy cao, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của A Nhất và A Nhị.
Hừ hừ, các ngươi cứ đợi đấy, chờ đến khi Thiên Sát bọn ta xuất quân thì các ngươi sẽ thê thảm.
Đừng để rơi vào tay lão tử, nếu không thì…
Nhưng cổ họng A Cửu chợt nghẹn lại, vì y thấy có một người không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay đầu ngõ hẻm.
Người đó mang theo ô, lặng lẽ đứng nhìn A Cửu.
Vì trời khá tối nên A Cửu cũng không nhìn rõ người này, có điều nhìn bộ dáng y trông có phần quen quen, tay người đó đang cầm một cây sáo trúc.
A Cửu chợt đứng bật dậy, nhưng miệng y tê cứng, chỉ thốt ra được vài từ:
- Hồ… Hồ Bất Quy.
A Tam lão đại.
Hồ Bất Quy không đáp, vẫn cầm ô lặng lẽ đứng nhìn A Cửu, trong mắt lộ ra tia phức tạp.
- Con bà nó, thật khốn nạn.
Ngươi đã rời tổ chức mười tám năm, chẳng lẽ ngươi đã quên đi tình huynh đệ giữa chúng ta rồi sao?
A Cửu phẫn nộ quát lớn, chạy lại ôm hai bả vai Hồ Bất Quy lắc mạnh.
- A Tam lão đại, ta nhớ ngươi lắm.
A Tam, mười tám năm nay không có ngươi, ta ở trong Thiên Sát chịu biết bao nhiêu tủi nhục, bị bọn chó đẻ kia chèn ép.
Ha ha, nhưng cuối cùng ta đã thành công, ta cuối cùng đã trở thành A Cửu.
Hồ Bất Quy ôm A Cửu lại, nói:
- Ngươi đã chịu khổ rồi.
Trong giọng nói Hồ Bất Quy có phần bi ai, bởi vì A Cửu chính là một trong những người thân nhất của gã.
Hắn như là em, là bạn, mà cũng là con trai của gã.
Thiên Sát! Không ai có thể ngờ được bạn thân của Thiên hạ vô địch Lý Thiết Hoành lại là một trong mười ba thủ lĩnh của tổ chức Thiên Sát, hơn nữa lại là A Tam, một A Tam truyền thuyết.
Nhưng, tất cả đã là quá khứ rồi…
Hồ Bất Quy không còn là A Tam, gã là gã.
Mười tám năm trước, sau khi Lý Thiết Hoành chết, Hồ Bất Quy cũng đã rời khỏi Thiên Sát, tự biến mình thành một con sâu rượu.
Và vị trí A Tam cũng đã được thay thế bởi A Tứ.
Thiên Sát là thế, không có một vị trí nào bị mất đi, nếu ngươi chết thì sẽ có người khác thay ngươi, mười ba thủ lĩnh mãi mãi sẽ đầy đủ mười ba thủ lĩnh.
Vì thế nên Thiên Sát sẽ vĩnh viễn tồn tại, không bao giờ bị suy vong.
A Cửu hai hàng nước mắt lưng tròng, nói:
- A Tam, ngươi đã về rồi, chúng ta quay về Thiên Sát đánh bay tên A Tam chó đẻ hiện giờ ra.
Y kéo tay Hồ Bất Quy đi, nhưng Hồ Bất Quy không động đậy, vẫn lặng lẽ đứng đó.
A Cửu kinh ngạc hỏi:
- A Tam, ngươi làm sao vậy? Tại sao ngươi không đi?
Hồ Bất Quy buông tay A Cửu ra, quay mặt đi chỗ khác, thở dài:
- Ta giờ là Hồ Bất Quy, không phải A Tam.
A Cửu thẫn thờ, y hai chân quỳ mọp xuống đất.
- A Tam lão đại, chẳng lẽ ngươi không còn coi ta là huynh đệ nữa sao?
Hồ Bất Quy vẫn im lặng.
Gió lạnh cắt qua, mưa rơi lất phất.
Đông sắp đến cho nên thời tiết đã bắt đầu se lạnh.
Hồ Bất Quy quay người bước đi, cây sáo trong tay vẫn nắm chặt, bỏ lại A Cửu một mình vẫn đang quỳ sau lưng.
- A Cửu, lần này ta đến gặp ngươi, là muốn ngươi về nói lại với A Nhất.
Nói với y hãy dừng ngay chuyện này lại, đừng nên tạo thêm sát nghiệp trong võ lâm nữa.
Nếu không…
Sấm chớp nổi lên đùng đùng, Hồ Bất Quy quay đầu lại nhìn A Cửu với ánh mắt lạnh như băng:
- Ta sẽ trở về giết y!
Hồ Bất Quy đã đi xa, chỉ còn A Cửu vẫn quỳ đó.
Y đang khóc, nào ai ngờ được đàn chủ phân đàn thứ chín của Thiên Sát, một tên máu lạnh vô tình, giết người không chớp mắt mà cũng có lúc khóc.
Y khóc, vì y thấy trong ánh mắt vừa rồi của Hồ Bất Quy, đã không còn chút tình cảm huynh đệ.
…………………
Tỷ võ đại hội kết thúc, đội quân tinh và không tinh đã được chọn ra.
Ở bên hai đội quân lại được sắp xếp, tạo nên Anh Hùng bảng, xếp hạng những người võ công cao nhất.
Anh Hùng bảng này là do Lê Đạt cùng Hồ Thanh, Triệu Phi Yến, Trần Khoái, Mộng Điệp đích thân đánh giá, viết lên.
Ban đầu xếp hạng sẽ do thành tích của đợt tỷ thí lần này quyết đinh, nhưng về sau sẽ lại do thành tích trong thực chiến với Hắc Long bang, ai giết được càng nhiều cao thủ Hắc Long bang thì thứ hạng sẽ càng lên cao.
Anh Hùng bảng đặt ngay giữa khu phòng trọ của quần hùng.
Khung bảng to rộng, từng dòng chữ đều được viết bằng mực đỏ, nét chữ cũng cực kì rồng bay phượng múa, là do đích thân Phán Quan bút Phàn Thành đích thân viết lên.
Phàn Thành là người Hà Tây, y là một tài tử nhưng cũng là một nhân sĩ võ lâm có danh tiếng.
Phàn Thành bộ dáng trông như thư sinh, hai hàng lông mày rậm rạp, cặp mắt có thần, sống mũi cao thẳng, hai hàng ria mép cũng được cắt tỉa vô cùng gọn gàng.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì chẳng ai biết được Phàn Thành là một trong Tam Hà tứ hiệp nổi danh trên giang hồ được.
Tam Hà tứ hiệp gồm có Phán Quan bút Phàn Thành, Sư Tử Hà Đông Phàn Đình, Ô Long đao Phàn Ô Long, cuối cùng là một cô gái duy nhất, cũng là em út trong Tam Hà tứ hiệp, Vọng Nguyệt kiếm Phàn Nguyệt Nga.
Tam Hà tứ hiệp nổi danh hiệp nghĩa, chuyên bên vực kẻ yếu, trừ gian diệt ác, cho nên rất được quần hùng tôn trọng.
Phán Quan bút Phàn Thành dùng một chiếc ghế thật cao để ngồi, y khẽ nâng tay áo, bắt đầu viết lên mười cái tên xếp hạng đầu của Anh Hùng bảng.
Cái mọi người mong chờ nhất cũng chính là thời khắc này.
- Xếp thứ mười Âm Dương song kiếm Lữ Phụng Tiên.
Lữ Phụng Tiên song kiếm đeo sau lưng, ngước đầu ra vẻ kiêu ngạo.
Dường như y đã quên mất lần cúp đuôi bỏ chạy của mình khi trước ở khách sạn Vân Lai lúc đối đầu với mười người Cự Đao môn.
Phàn Thành lại nâng bút, lớn giọng nói tiếp:
- Xếp thứ chín Lãnh Thu vương Trần Thừa, phái Lưu Nguyệt
- Xếp thứ tám Sư Tử Hà Đông Phàn Đình.
- Xếp thứ bảy Phán Quan bút Phàn Thành
Đến đây Phàn Thành không khỏi hơi dừng bút lại, khoé miệng nở nụ cười đắc ý.
Tam Hà tứ hiệp có bốn người thì hết hai người được lọt vào tốp đứng đầu của võ lâm, điều này khiến cho Phàn Thành quả thực rất sảng khoái.
- Xếp thứ sáu, Kỳ Sơn Khoái Kiếm Trần Khoái.
- Xếp thứ năm, Bạch Phát Ngân Thương Tiểu Hàn.
- Xếp thứ tư Vô Ảnh Đoạt Hồn châm Triệu Phi Yến.
Triệu Phi Yến sau khi đoạt được Vô Ảnh Đoạt Hồn châm thì liền lấy đó làm ngoại hiệu, trong cuộc tỷ võ vừa rồi ở đài tinh, cô ta đã dùng món ám khí lợi hại này giết chết liên tiếp hơn bảy cao thủ, khiến quần hùng đều khiếp sợ.
Trái với cô là Tiểu Hàn, chàng vẫn dáng vẻ băng giá lạnh lẽo như xưa, trong ngực vẫn ôm cây ngân thương màu bạc của mình.
Lần tỷ võ này Tiểu Hàn không hề làm bị thương ai, thương đều đến cổ liền ngừng.
Nếu không phải hạng người đáng chết, Tiểu Hàn sẽ không bao giờ ra sát chiêu, đó đã là quy củ bất thành văn của chàng.
Có điều chuyện đáng tiếc nhất lần này của Tiểu Hàn, vẫn là chàng chưa được đối đầu với Phong Vô Ảnh.
Cả hai đều trẻ như nhau, đều sẽ có tương lai tươi sáng như nhau, bấc giác Tiểu Hàn đã xem Phong Vô Ảnh trở thành đối thủ duy nhất của mình.
Nhưng mà dường như Tiểu Hàn đã quên mất Mộng Điệp.
Đúng, trong lớp thanh niên cao thủ hiện giờ người mạnh nhất, nổi bật nhất chắc chắn phải là Mộng Điệp.
Tiểu Hàn đã từng gặp Mộng Điệp, nhưng khi ấy đã là chuyện về mười năm trước.
Bây giờ Mộng Điệp dường như không nhận ra chàng, mà chàng cũng không muốn nhận lại Mộng Điệp nữa.
Cô ta đã quá khác xưa.
Giọng Phán Quan bút Phàn Thành vẫn vang lên đều đều:
- Xếp hạng thứ ba, Phật Sơn Yên Tử Huyền Trang.
Huyền Trang tại đại hội tỷ võ lần này được xem như một ngôi sao đen.
Trái với sự thiện lương nên có của nhà Phật, Huyền Trang lại ra tay rất ác độc, gặp phải bất kì đối thủ nào ông đều đánh cho người ta gãy xương, trọng thương nặng không thể đi lại được nữa, hành động này so với giết chết thì còn được đánh giá là dã man hơn.
Nhưng có điều, chuyện kì lạ nhất là mỗi khi Huyền Trang ra tay xong đều chỉ để lại một câu:
- Rồi sau này ngươi sẽ phải cảm ơn ta!
Đã đến giờ phút gay cấn nhất, hai kẻ đứng đầu trong Anh Hùng bảng cũng là tượng trưng cho thế hệ cao thủ mới hiện giờ.
Giọng Phàn Thành dần trở nên đầy trịnh trọng, phán quan bút trong tay y cũng múa thành những nét bay bổng, sắc sảo hơn những nét bút trước.
- Xếp thứ hai, Bá Hạ vương Hồ Thanh, Lưu Nguyệt phái.
Từng tiếng vỗ tay ầm ĩ của môn nhân Lưu Nguyệt phái vang lên khắp khu phòng trọ.
Đây quả là điều đáng để bọn họ tự hào, phái Lưu Nguyệt từ xưa đến nay vẫn là một đại phái trong võ lâm, tuy nhiên sau khi Đao đế Nguyễn Duy Võ trở nên già yếu, phải bế quan thì vị thế của họ cũng đã giảm sút.
Tuy nhiên bây giờ tất cả lại tiếp tục đặt niềm tin vào Hồ Thanh, tin tưởng y sẽ trở thành một vị đao đế mới.
Nhưng còn người mạnh nhất là ai? Mọi người như nín thở chờ giọng nói của Phàn Thành tiếp tục vang lên.
- Xếp hạng thứ nhất, Tử y cô nương…
Phàn Thành chưa kịp nói hết câu thì đã có một bóng tím vụt tới, tốc độ nhanh đến khủng khiếp.
Cả quần hùng đều kinh hãi giống y.
Cái bóng tím sau khi lướt qua Phàn Thành thì xoay người như một cơn lốc sang Anh Hùng bảng.
Khi cái bóng tím đáp xuống đất thì quần hùng chợt thấy trên Anh Hùng bảng hiện lên sáu chữ màu đỏ rực, cực kì có thần, trông như một đàn bướm đang bay nhảy.
- Tử y cô nương, Mộng Điệp!
Đến bây giờ Phàn Thành nhìn lại trên tay mình thì mới cảm thấy kinh hãi, cây phán quan bút trên tay y đã bị Mộng Điệp đoạt lấy từ lúc nào.
Quần hùng hô hào vang dội, màn ra mắt này của Mộng Điệp thật khiến cho người ta phải phấn khích.
Tiểu Hàn khẽ lắc đầu.
Cái phong thái này của Mộng Điệp chàng đã quá quen rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...