Truyền Kì Phong Vô Ảnh


Gã thanh niên áo vàng nhìn Phong Vô Ảnh mỉm cười.

Nụ cười tuy rất tươi nhưng lại làm cho Phong Vô Ảnh cảm thấy bất ổn.

Gã thanh niên cười nói:
- Vị bằng hữu dưới kia hãy mau lên đây.

Chẳng lẽ muốn ta phải xuống dưới mời lên sao?
Phong Vô Ảnh cũng làm theo, chậm rãi bước lên, tuy nhiên trong bước chân chàng có phần nặng nề.

Nhìn nụ cười trào phúng của gã kia giống như là đã biết được tất cả bí mật của Phong Vô Ảnh vậy? Tại sao lại thế? Chẳng lẽ bản thân chàng có sơ suất gì sao?
Đúng, bản thân Phong Vô Ảnh đã có sơ suất.

Từ lúc gặp Mộng Điệp và Đại Hoả tới nay Phong Vô Ảnh đã nói hơi nhiều, để cho họ biết mình là người không đơn giản.

Nhưng, trong lòng Phong Vô Ảnh quả thực có gì đó bức bách, khiến chàng lúc nào cũng muốn thổ lộ ra hết mọi ý nghĩ, tâm sự trong lòng mình.

Chuyện này quả thực kì quái.
Gã thanh niên kia ôm đao trong ngực, nhìn Phong Vô Ảnh rồi cười nhạt:
- Ta họ Tạ, tên Đình.

Phong Vô Ảnh ôm quyền đáp:
- Tại hạ Phong Vô Ảnh.
Tạ Đình nheo mắt, hỏi lại:
- Đây là ngoại hiệu sao?
Phong Vô Ảnh đáp:
- Tên thật của tại hạ rất hèn kém.

Tạ huynh không cần để ý tới.
Tạ Đình thần sắc vẫn như thường, nói:
- Ngươi hình như đang rất sợ sệt.
Phong Vô Ảnh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Đình, trả lời:
- Tại hạ không phải là đối thủ của Tạ huynh.

Trận này vốn dĩ không cần đánh nữa.
Tạ Đình nghe vậy thì cười lớn, sau đó trừng mắt nhìn Phong Vô Ảnh, gằn giọng nói:
- Kẻ thua trong tay ta trước nay đều phải chết? Ngươi đã nhận thua thì hãy tới đây, để ta chặt đầu ngươi xuống, vậy là được rồi.
Phong Vô Ảnh biến sắc.

Gã Tạ Đình này đúng là muốn ép chàng vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, phải lộ ra võ công thực của mình.
Phong Vô Ảnh nở một nụ cười miễn cưỡng:
- Tạ huynh nói đùa rồi.

Tại hạ vốn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, huynh cần gì phải chấp nhất.
Tạ Đình lạnh lùng hỏi:
- Có biết ngoại hiệu của ta là gì không?
Rồi gã tự trả lời luôn:
- Nếu ngươi biết ngoại hiệu của ta là gì, thì chắc sẽ không thắc mắc vì sao ta nhất định phải giết ngươi nữa.
Vừa dứt lời Tạ Đình đã rút đao ra khỏi vỏ.

Thanh đao của gã là loại trường đao, nghiêng về sử dụng sức mạnh.

Từ thanh đao này toát ra một loại sát khí đặc biệt, mà loại sát khí này chỉ những kẻ đã từng giết rất nhiều người mới có.
Phía bên trên chỗ khu giám khảo, Trần Khoái khi vừa nhìn thấy Tạ Đình rút đao ra thì nheo mắt, nói:
- Sát Nhân vương Tạ Đình.

Lý Ngọc Vân quay sang hỏi:
- Hắn ta chính là Sát Nhân vương giết người vô số ở trấn Quảng Oai ư? Nghe đâu hắn bị người của Chính Nghĩa quán truy sát khắp nơi, vậy mà hôm nay lại còn dám đến đây tham dự tỷ võ.

Rõ ràng là không coi ai ra gì!
Rồi nàng đứng dậy, định bước xuống dưới nhưng chợt bị Tô Khắc kéo tay lại.

Tô Khắc hỏi:
- Cô định làm gì?
Lý Ngọc Vân trả lời:
- Tạ Đình giết người rất vô lý, thủ đoạn hoàn toàn khác với U Minh quỷ lão.

U Minh quỷ lão chỉ ra tay độc ác với người trong võ lâm.

Còn tên Tạ Đình này ngay cả người già, trẻ em, thường dân vô tội hắn cũng không tha, gây ra bất mãn lớn trong cả chính đạo lẫn hắc đạo.

Nếu để hắn ngang nhiên tỷ võ ở đây thì thật là làm mất uy tín của chúng ta.
Nàng quay sang nhìn về Phong Vô Ảnh, rồi tiếp:
- Chưa kể thiếu niên kia có thể sẽ phải mất mạng dưới tay Tạ Đình nữa.
Tô Khắc lắc đầu:
- Không phải chỉ mình chúng ta biết hắn là Sát Nhân vương, cứ chờ xem phản ứng của mọi người như thế nào.
Lê Đạt cũng gật đầu đồng ý:
- Đúng.

Sát Nhân vương kẻ thù nhiều vô số, rồi sẽ có người đứng ra đối phó hắn mà thôi.

Lý Ngọc Vân lặp lại:
- Chẳng lẽ để cho gã thiếu niên dưới kia phải chịu nguy hiểm sao?
Lần này không ai trả lời nàng.

Vì mạng sống của thiếu niên tầm thường kia chẳng ai thèm quan tâm tới cả.

Đối với họ, gã không hơn một con kiến, đối với một con kiến thì việc gì phải mạo hiểm phí sức xuống cứu chứ?
Quần hùng quả nhiên đã nhận ra thanh niên áo vàng đứng trên tỷ võ đài chính là Sát Nhân vương Tạ Đình.

Trong đám đông một người đàn ông trung niên mặc y phục sẫm màu, đầu tóc búi cao, tay cầm một đôi song kích chỉ về phía Tạ Đình, lớn tiếng quát:
- Sát Nhân vương, hôm nay ngươi còn dám cả gan đến đây sao? Có phải là không xem quần hùng ra gì không?
Tạ Đình nhìn xuống, nhận ra đây là Phùng gia Song Kích Phùng Vũ Hưng.

Phùng gia là một dòng họ lớn ở trấn Quảng Oai, năm năm trước từng bị Tạ Đình trong một đêm đột nhập vào giết hơn năm mươi bảy mạng người cả trai, gái, già trẻ lớn bé.


Chỉ còn sót duy nhất Phùng Vũ Hưng lúc ấy đi xa chưa về nên thoát chết.

Suốt năm năm qua Phùng Vũ Hưng một mặt khổ luyện võ công, một mặt đi khắp nơi tìm Tạ Đình để báo thù, hôm nay không ngờ cả hai lại gặp mặt.

Tạ Đình nhìn Phùng Vũ Hưng rồi lớn tiếng cười:
- Ha ha, Phùng đại ca.

Lâu ngày không gặp khoẻ chứ.

Bấy lâu nay đại ca đi tìm tiểu đệ cũng cực khổ quá.
Phùng Vũ Hưng nghe vậy thì mặt mày đỏ gay, tức giận quát lớn một tiếng, nhún người bay lên võ đài, đứng che Phong Vô Ảnh lại.

Y chĩa song kích về phía Tạ Đình, lạnh lùng nói:
- Ngươi là đồ súc sinh.

Phùng gia ta có hận thù gì với ngươi mà ngươi lại giết cả nhà ta năm mươi bảy mạng người.
Tạ Đình cười không đáp.

Nếu có lý do để giết người thì y đã không được mệnh danh là Sát Nhân vương.
Chỉ trong nháy mắt liền có năm người cũng phi thân lên võ đài.

Tất cả dường như đều là kẻ thù của Tạ Đình.
Một người béo nói:
- Tạ Đình tên súc sinh! Đồng môn sư huynh đệ của ta đều đã chết dưới tay ngươi.

Hôm nay nợ máu phải trả bằng máu.

Tạ Đình nghiêm mặt nhìn năm người vừa xuất hiện.

Bọn họ không phải hạng đơn giản gì, năm người này chính là Ngũ Long quái kiệt hoành hành ở lộ Tam Giang lúc trước, cũng là một trong những kẻ thù lớn nhất của Tạ Đình.

Phong Vô Ảnh thấy Ngũ Long quái kiệt và Phùng Vũ Hưng lao lên thì trong lòng đã có tính toán.

Chàng chậm rãi lui ra sau, định lẻn xuống thoát khỏi võ đài.

Nhưng nào ngờ có một bàn tay chụp lấy bả vai Phong Vô Ảnh, khiến chàng không thể di chuyển được.

Phùng Vũ Hưng nói:
- Chàng trai trẻ.

Không cần phải sợ.

Có bọn ta ở đây thì tên Sát Nhân vương kia không thể động tới một cọng lông chân của cậu.

Cứ đứng yên xem bọn ta giết chết hắn như thế nào.
Phong Vô Ảnh cười khổ, đành đứng yên lại.
Tạ Đình lúc này không còn vẻ trào phúng nữa.

Y nghiêm túc cầm cây trường đao đưa lên trước ngực, tấn pháp chùn xuống, làm ra thế thủ.

Ngũ Long quái kiệt quay sang Phùng Vũ Hưng, rồi nói:
- Đối phó với hạng ác nhân này, chúng ta cùng lên.
Phùng Vũ Hưng gật đầu, chân phải nhún nhẹ, thân hình bay lên cao, song kích lấy thế lôi đình vạn quân mà đâm thẳng xuống đầu Tạ Đình.
Ngũ Long quái kiệt cũng ngay lập tức vây chặt Tạ Đình lại.

Ngũ Long quái kiệt nổi tiếng với công phu quyền cước cùng Ngũ Long trận pháp do họ tự sáng tạo ra.

Ngũ Long trận pháp dựa theo nguyên lý ngũ hành tương sinh tương khắc, công thủ hỗ trợ cho nhau rất ăn ý, tuy võ công năm người kém xa Tạ Đình, nhưng cũng làm gã cũng không dám lơ là bất cẩn.
Trên đài giám khảo, Lý Ngọc Vân quả thật rất hứng thú với cuộc so tài này.

Nàng quay sang hỏi Tiểu Hàn:
- Anh nghĩ là bên nào sẽ chiến thắng?
Tiểu Hàn im lặng không trả lời, chỉ lặng lẽ tiếp tục quan sát cuộc chiến.
Lý Ngọc Vân không khỏi có chút thất vọng, từ ngày gặp Tiểu Hàn đến giờ nàng vẫn chưa thấy y mở miệng nói câu nào.
Trần Khoái nói:
- Tạ Đình sẽ thắng.

Võ công của Tạ Đình ngang bằng với ta, cho nên không thể thua được.
Triệu Phi Yến thấy Trần Khoái lên tiếng thì nói luôn:
- Đúng vậy.

Cây trường đao trong tay Tạ Đình có thế công rất mạnh mẽ, thân pháp hắn lại vô cùng nhanh nhẹn.

Xem chừng Ngũ Long quái kiệt và Phùng Vũ Hưng trong một trăm chiêu nữa sẽ phải bại trận.
Bên dưới, quả là Ngũ Long quái kiệt cùng Phùng Vũ Hưng liên thủ vẫn không phải đối thủ của Tạ Đình.

Sơ hở dần lộ ra, Tạ Đình quát lớn một tiếng, lợi dụng lúc vị trí giữa Phùng Vũ Hưng và người đàn ông mập béo hỗn loạn, y vung trường đao chém đứt luôn cánh tay của Phùng Vũ Hưng.

Tạ Đình cười lạnh:
- Song kích bây giờ chỉ còn có đơn kích.

Phùng huynh lần nay chết chắc rồi!
Phùng Vũ Hưng không quan tâm đến cánh tay đang chảy máu, tiếp tục như con thú lao vào Tạ Đình, xem chừng muốn liều mạng.

Ai ngờ cách đánh này có vẻ còn hiệu quả hơn trước, Tạ Đình không ngừng bị ép lui.
Ngũ Long quái kiệt đồng thanh quát:
- Giết, cùng liều mạng thôi!
Sáu người này cơ hồ đã quyết tâm muốn dùng mạng đổi mạng.

Tạ Đình đương nhiên không muốn kết quả như vậy, gã lui ra sau, cười khẩy:
- Một lũ ngu ngốc!
Y phất ống tay áo trái lên, lập tức từ trong đó một loạt kim châm nhỏ xíu phóng ra.

Ngũ Long quái kiệt trúng châm, thân hình ngừng lại, lảo đảo bước được vài bước rồi ngã gục xuống.
Triệu Phi Yến cơ hồ không tin nổi vào mắt mình:
- Vô Ảnh Đoạt Hồn châm, là ám khí độc môn của Vân Mộng sơn trang.

Vô Ảnh Đoạt Hồn châm là một thứ ám khí được thiết kế rất đặt biệt.

Những cây kim châm nhỏ xíu tẩm độc gắn trong một chiếc đai nhỏ, chiếc đai này may vào phần trong ống tay áo, khi cần sẽ có thể bắn ra Vô Ảnh Đoạt Hồn Châm.

Tốc độ loại ám khí này vô cùng nhanh, bằng mắt thường khó mà thấy được.

Chính vì thứ này mà Triệu Phi Yến trước đây đã tìm đến giết toàn bộ người trong Vân Mộng sơn trang, nhưng thuỷ chung vẫn không thể tìm ra.
Lê Đạt hỏi:
- Cô chẳng lẽ muốn xuống dưới lấy lại món đồ đó sao?
Triệu Phi Yến biết mình hơi thất thố nên ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Thứ đồ tốt như thế ai mà chẳng muốn lấy.

Ta đã vì nó mà nhọc công suốt mấy năm trời, hy vọng lát nữa các vị có thể nhường nó cho ta.
Trần Khoái gật đầu:
- Yên tâm.

Ai mà dành đồ của cô thì quả thật ngu ngốc.

Đương nhiên, nếu thực sự cần thiết, Trần Khoái ta cũng có thể trợ giúp một tay.
Triệu Phi Yến nghe vậy thì vui mừng dựa thân hình mềm mại vào người Trần Khoái, nhỏ giọng nói:
- Trần huynh quả thật rất hiểu đạo lý.
Được thân thể mềm mại của Triệu Phi Yến dựa vào, trong lòng Trần Khoái dục vọng liền nổi lên.

Trần Khoái tuy không thích Triệu Phi Yến, nhưng lại rất có hứng thú với thân thể cô ta.

Dù gì cũng không thể phủ nhận, Triệu Phi Yến đích thực là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Nhưng Lý Ngọc Vân cùng Hồ Thanh đều quay mặt đi chỗ khác, dường như rất khinh bỉ hành động lấy thân thể quyến rũ người khác của Triệu Phi Yến.
Triệu Phi Yến ngồi thẳng dậy, vẫn không lấy làm xấu hổ, đưa cánh tay ngọc ngà vuốt lại mấy sợi tóc rối, rồi nhìn Lý Ngọc Vân cười nói:
- Rồi sẽ có lúc Lý muội muội nhận ra rằng, thân xác đôi khi còn lợi hại và hữu ích hơn cả tình cảm chân thành nữa đó.
Lý Ngọc Vân nhạt giọng:
- Ta không tin.
Triệu Phi Yến cười:
- Chứ Lý muội nghĩ quần hùng ở dưới chỉ là vì bí kíp mới tham gia chuyện lần này thôi sao? Chẳng lẽ muội không biết bản thân cũng có một thân thể cực kì hớp hồn nam nhân sao?
Triệu Phi Yến càng nói thì mặt mày Lý Ngọc Vân càng đỏ ửng, chỉ đến khi Tô Khắc đằng hắng lên mấy tiếng thì hai bên mới dừng lại.

Y nói:
- Trận chiến ở phía dưới đã tới đoạn kết rồi.
………………….
Phùng Vũ Hưng tuy đã bị trúng ba mũi Vô Ảnh Đoạt Hồn Châm trên ngực, chất độc dần lan ra khiến mặt mày y trở nên xanh lè, thất khiếu đồng loạt chảy máu, nhìn vào rất ghê rợ.

Nhưng Phùng Vũ Hưng vẫn đứng thẳng, nhìn Tạ Đình bằng ánh mắt đầy căm phẫn:
- Ông trời có mắt.

Rồi sẽ tới một ngày, kẻ giết người vô lý như ngươi cũng phải chịu một kết cục thê thảm.
Nhưng Tạ Đình nghe xong lại ngẩng mặt lên trời, cười lớn:
- Chết sao? Chết thì có gì đáng sợ? Sát Nhân vương nếu sợ chết thì đã không phải là Sát Nhân vương!
Nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy gã Tạ Đình này trông rất ngông cuồng, không xem ai ra gì cả.

Nhưng riêng Phong Vô Ảnh lại cảm thấy hắn ta có điều cổ quái.

Khi lặp lại ba lần từ chết, thần sắc hắn có vẻ buông xuôi, như đã biết trước số phận của mình.
Chợt Tạ Đình lạnh lùng nhìn Phong Vô Ảnh, trường đao trong tay chỉ thẳng vào chàng, hắn nói:
- Phong Vô Ảnh, bây giờ thì tới lượt ngươi rồi.

Trước khi chết, ngươi còn điều gì muốn trăn trối không?
Phong Vô Ảnh thở dài:
- Có.

Ta chỉ thắc mắc một điều tại sao Tạ huynh cứ phải muốn giết ta?
Tạ Đình cười:
- Bởi vì ngươi là Phong Vô Ảnh, còn ta là Sát Nhân vương Tạ Đình.
Câu nói này nghe thì có phần vô nghĩa, nhưng Phong Vô Ảnh lại hiểu được sự thâm thuý trong đó.

Tạ Đình nói vậy là muốn cho Phong Vô Ảnh biết, hắn đã rõ chàng là ai.
Sau lưng Phong Vô Ảnh bất giác đổ mồ hôi lạnh, chàng nghiến răng nói:
- Quả thật rất khéo.

Sát Nhân vương mỗi khi giết người đều không cần nguyên nhân, dù ngươi có quyết tâm giết ta đi chăng nữa thì cũng sẽ không ai cảm thấy ngạc nhiên.
Tạ Đình cười nhạt:
- Ngươi cũng không đến nỗi ngu ngốc.

Phong Vô Ảnh lắc đầu:
- Nhưng kẻ phải chết chưa chắc là ta!
Tạ Đình đáp:
- Ta biết!
Phong Vô Ảnh ngạc nhiên, hỏi lại:
- Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?
Tạ Đình cười:
- Chết? Chết cũng chưa có gì đáng sợ!
Rồi hắn nói tiếp:
- Đáng sợ nhất là bị người khác thao túng, buộc mình phải chết theo ý họ.
Giọng nói của Tạ Đình trở nên vô cùng thê lương, Phong Vô Ảnh có thể nhìn thấy sự đau khổ chân thật hiện lên trong mắt hắn.

Kẻ đứng sau chuyện này chắc hẳn phải rất ghê gớm, thì mới có thể sai sử một cao thủ như Tạ Đình đến thí mạng để ép Phong Vô Ảnh bộc lộ thân phận.

Nhưng kẻ đó là ai? Chẳng lẽ là Mộng Điệp sao? Trong chuyện này, Mộng Điệp rõ ràng là đối tượng khiến Phong Vô Ảnh khả nghi nhất.
Tạ Đình nhanh chóng khôi phục thần sắc, từ từ đưa đao về phía sau lưng, mũi đao hướng xuống đất.

Tạ Đình lạnh nhạt nói:
- Nhưng dù như thế nào, hôm nay, ta cũng nhất định phải giết ngươi!.


Phong Vô Ảnh không trả lời, mà chỉ lặng lẽ thở dài.
Màn đối đáp giữa Phong Vô Ảnh cùng Tạ Đình không ai nghe rõ.

Quần hùng chỉ thấy thần sắc của Tạ Đình ngạo nghễ, điên cuồng, còn Phong Vô Ảnh giống như đã buông xuôi, chấp nhận cái chết.
Lý Ngọc Vân đứng bật dậy, dứt khoát nói:
- Không được, ta phải xuống ngăn cản Tạ Đình lại.
Tô Khắc giơ tay ngăn cản:
- Không được.

Cô không phải đối thủ của Tạ Đình, huống hồ bây giờ hắn có Vô Ảnh Đoạt Hồn Châm, càng khó lường hơn.
Nhưng Lý Ngọc Vân không hiểu tại sao khi thấy thiếu niên kia gặp nguy hiểm thì lòng nàng cũng giống như có lửa đốt.

Nàng lớn tiếng, giọng nói có phần trách cứ:
- Chẳng lẽ mọi người thấy chết không cứu sao?
Nhưng vẫn không một ai trả lời nàng.
Ánh mắt của Lý Ngọc Vân hướng về Tiểu Hàn, ra vẻ khẩn khoảng, nhưng Tiểu Hàn vẫn chỉ lạnh lùng quan sát Phong Vô Ảnh.

Tuy nhiên, từ trong mắt gã, Lý Ngọc Vân lại thấy được một niềm tin mãnh liệt đặt ở nơi Phong Vô Ảnh.
Nhưng vì sao Tiểu Hàn coi trọng Phong Vô Ảnh đến vậy? Có lẽ, vì đời này kiếp này, chỉ có hắn mới xứng đáng làm đối thủ của gã, và Tiểu Hàn dường như cũng hiểu rất rõ hắn.
Phía dưới võ đài, Tạ Đình đã vung đao, thanh trường đao của gã vừa dài vừa sắc bén, trên đao toả ra sát khí nồng đậm khiến ai cũng phải kinh sợ.
Phong Vô Ảnh vẫn bình tĩnh nhìn theo từng động tác của Tạ Đình.

Nếu tình huống ép buộc, chàng cũng đành bộc lộ võ công thực sự của mình.

Chỉ cần Tạ Đình xuất chiêu, tiến tới đây thêm hai bước thì hắn sẽ rơi đầu ngay lập tức, Phong Vô Ảnh dám khẳng định điều đó.
Nhưng Tạ Đình không quan tâm, gã nghiến chặt răng, nhún người bay lên không, dùng toàn sức lực chém một đao xuống đầu Phong Vô Ảnh, đường đao vẽ thành một hình bán nguyệt tuyệt đẹp.
Đao này là ẩn chứa sức mạnh cả đời của hắn, ẩn chứa tinh tuý võ công cả đời của hắn.

Trong đó dường như cũng có cả căm phẫn, đau thương cả một đời của hắn.

Có lẽ, khi Tạ Đình ra chiêu này xong thì mạng sống của hắn cũng sẽ theo đao này mà đi mất.
Giây phút này đúng là giây phút căng thẳng nhất trong đời của Tạ Đình.

Nhưng gã lại không thấy vậy, gã thấy dường như mình sắp được giải thoát.

Gã lẩm bẩm:
- Thì ra lúc sắp chết, con người ta cũng có cảm giác dễ chịu như vậy.
Cả quảng trường tỷ võ im lặng như tờ, đúng khoảnh khắc này, chợt có tiếng bước chân nhè nhẹ.

Một thân ảnh áo tím còn nhanh hơn cơn gió lướt lên đài tỷ võ, vòng qua trước mặt Phong Vô Ảnh với một tốc độ không tưởng, làm cho chàng không kịp phản ứng.
Ánh đao của Tạ Đình chém xuống, sượt qua thân thể người áo tím, kèm theo đó một vệt máu đỏ tươi cũng bắn ra, kéo dài trong không trung.

Mộng Điệp.

Thì ra người vừa lao lên là Mộng Điệp, nhưng máu vừa rơi lại là của Tạ Đình.

Thân hình Tạ Đình từ trên không rơi phệt xuống đất.

Đôi mắt gã mở trừng trừng nhìn Phong Vô Ảnh, đầy vẻ tiếc nuối, còn cuống họng máu chảy ròng ròng, hiển nhiên vừa bị một thứ gì đó cực kì sắc bén cắt nhanh qua.
Phong Vô Ảnh kinh ngạc, mở miệng lắp bắp:
- Cô… cô…
Mộng Điệp xoay người lại, vạt áo tím bay bay trong gió, tư thế như một cánh hoa đẹp đẽ vừa đáp xuống đất.

Nàng nhìn Phong Vô Ảnh, rồi nở một nụ cười thật tươi:
- Sao nào? Tôi nói có đúng không.

Tôi vốn rất là lợi hại mà.
…………………………….
Mộng Điệp.

Cô nương này thật ra là ai? Có lai lịch thế nào? Thật ra có liên quan tới việc Tạ Đình cố ý ép Phong Vô Ảnh lộ ra thân phận không?
Trong đầu Phong Vô Ảnh lúc này tồn tại hàng vạn câu hỏi.

Nếu như vừa rồi Mộng Điệp không xuất hiện thì chắc chắn Phong Vô Ảnh sẽ cho rằng nàng chính là kẻ đứng sau chuyện này, hoặc chí ít là có liên quan.

Nhưng bây giờ nàng lại xuất hiện và giết chết Tạ Đình, rõ ràng đang muốn che dấu thân phận giúp Phong Vô Ảnh.
Còn nữa, khinh công và đao pháp khi nãy quả thực quá cao siêu.

Loại khinh công này còn nhanh và nhẹ nhàng hơn cả khinh công của Phong Vô Ảnh.

Vừa rồi lúc Mộng Điệp bay người lên võ đài, lướt qua trước mặt Tạ Đình, khoảnh khắc đó Phong Vô Ảnh nhìn thấy nàng rút từ trong cổ tay áo ra một thanh đoản đao đen nhánh, cán đao cong vòng như lưỡi liềm.

Cây đoản đao này quả rất bén, phối hợp với động tác xoay người của Mộng Điệp đã hình thành một chiêu thức chí mạng với Tạ Đình, một đao cắt đứt cuống họng y.

Võ công Mộng Điệp rất kinh người, nhưng đến Phong Vô Ảnh còn không nhận ra được bản lãnh thực sự của nàng ta.

Càng lúc chàng càng cảm thấy tự ti với chính mình, hiện tại chỉ có thể nói được một câu:
- Võ lâm quả thật ngoạ hổ tàng long.

Núi cao này còn có núi cao hơn.
Mộng Điệp nhoẻn miệng cười:
- Cái gì mà núi cao với chả không cao.

Bây giờ ta chỉ biết là đang có một món đồ chơi rất thú vị ở đây.
Nói đoạn nàng bước tới chỗ thi thể của Tạ Đình, đưa tay mò vào ống tay áo hắn, gỡ ra một vành đai nhỏ, đó chính là cơ quan ám khí của Vô Ảnh Đoạt Hồn Châm.
Chợt có một giọng nói nữ nhân lạnh lùng vang lên phía sau lưng Mộng Điệp:
- Cô nương, vật đó là của ta!
……………………….
Huyền Trang đang đứng ở một trường đình vô danh tại Đông Đô.

Xung quanh trường đình có những hàng liễu xanh biếc, trước mặt Huyền Trang lại là một hồ nước trong xanh.
Đôi mắt ông nhìn chăm chú xuống hồ nước, giống như nhập thần vào từng đàn cá nhỏ bơi lội trong đó.

Chợt có tiếng bước chân đi tới, Huyền Trang không cần nhìn lại, mở miệng nói:
- Cuối cùng Hồ huynh cũng đã tỉnh rượu rồi sao?
Người bước tới quả nhiên là Hồ Bất Quy, chàng thở dài đáp:
- Ta trước giờ vẫn chưa hề say.

Nói đoạn gã bước tới đứng cạnh Huyền Trang, cũng bắt chước vị hoà thượng này nhìn xuống hồ nước.

Nhưng, dưới hồ ngoài mấy đàn cá đang bơi lội thì đâu có gì thú vị?
Huyền Trang nhẹ nhàng cười:
- Nếu đã không say thì sao giờ này mới tới đây? Chỉ mười tám năm mà có thể làm cho một vị Tình Thánh nhất lộ phong lưu, đào hoa tuyệt đỉnh chốn giang hồ thành ra thế này ư?
Hồ Bất Quy cười khổ:
- Đại sư đừng trách ta.

Thiết Tướng quân Trần Chính Phong uy võ năm nào, chẳng phải giờ đây cũng đã trọc đầu rồi sao?
Huyền Trang lắc đầu, cười xoà:
- Đúng, đúng… thời gian quả thật đã làm cho mọi thứ thay đổi rất nhiều.

Nếu được trở lại mười tám năm trước, bần tăng cũng chỉ ước nguyện không trở thành Thiết Tướng quân gì đó.


Quá khứ lựa chọn nhầm lẫn, tương lai sẽ phải vĩnh viễn hối hận.

Câu nói ấy quả không sai chút nào.
Hồ Bất Quy nói:
- Tuy đại sư đã xuất gia, nhưng ta biết đại sư vẫn còn nhớ tới nàng ấy.
Huyền Trang giật nảy mình, chắp hai tay lại niệm phật hiệu liên tục, giống như vừa nghe phải câu gì ghê gớm lắm.
Hồ Bất Quy cười cay đắng:
- Đại sư cần gì phải khổ vậy? Ta biết, người chính vì không quên được nàng ấy, cho nên mới phải cạo đầu.

Nhưng đại sư rõ ràng không biết, làm cách này thì đại sư cũng chỉ giống như một kẻ hèn nhát, trốn tránh không dám đối diện với sự thật mà thôi!
Huyền Trang ngừng niệm phật hiệu.

Ông mở mắt ra, khẽ thở dài:
- Chuyện đã qua Hồ huynh còn nhắc lại làm chi?
Đoạn bước tới gần hồ nước hơn, nhìn xuống đàn cá đang bơi lội trong nước, rồi tiếp:
- Hồ huynh hãy nhìn đàn cá kia.

Đàn cá vốn tưởng chúng rất tự do, nhưng thật ra là luôn bị con người thao túng.

Chúng suốt ngày bị giam và giới hạn trong cái hồ nước bé nhỏ này, vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài được.

Mỗi ngày người ta lại đem đồ ăn đến ném xuống, tạo nên sự tranh giành giữa đàn cá.

Sau đó người ta lại đứng đây ngắm chúng, xem chúng chỉ như một công cụ giải trí của mình.
Hồ Bất Quy tiếp lời:
- Con người nếu thấy chúng vừa mắt thì có thể ném cho thật nhiều thức ăn.

Nhưng nếu chướng mắt, thì chỉ cần sắm một cái lưới và một đống lửa là đủ.
Dường như gã cũng thấy hứng thú với chuyện mà Huyền Trang kể.
Huyền Trang mỉm cười:
- Nhưng lưới cũng có khi rách, cá cũng có khi thoát được khỏi bàn tay của con người.
Hồ Bất Quy nhíu mày:
- Sao có thể? Trừ phi kẻ ngốc mới đem lưới rách tới bắt cá.
Huyền Trang cười:
- Nếu lưới không rách, thì làm sao Hồ huynh có thể đứng tại đây.

Hồ Bất Quy sửng sờ.

Gã hiểu được ý Huyền Trang, tất cả đau khổ của gã trong bao năm nay rất có thể đều đã nằm trong kế hoạch của người ta.
Nhưng Hồ Bất Quy chỉ lắc đầu cười trừ:
- Tấm lưới đó quả thật đáng sợ.

Chỉ e nếu tấm lưới đó giăng ra lần nữa, thì ta cũng lại muốn đâm đầu vào.
Hồ Bất Quy nói tiếp:
- Nhưng còn đại sư? Đại sư vẫn muốn đâm đầu vào tấm lưới đó một lần nữa chăng?
- Không.

Chỉ một lần là quá đủ.
Hồ Bất Quy cau mày:
- Thế thì sao lần này đại sư lại tham gia vào chuyện của Lý Ngọc Vân.

Đại sư biết rõ kết cuộc lần này có thể liên quan đến nàng ấy cơ mà.

Nếu như gặp lại, ta chỉ sợ đại sư cũng như ta, tiếp tục đâm đầu vào lưới lần nữa.
Mỗi lần nghe Hồ Bất Quy nhắc tới hai chữ nàng ấy, thì toàn thân Huyền Trang lại khẽ run lên.

Huyền Trang lắc đầu, thở dài quay lưng đi, nhưng giọng nói của ông vẫn còn vang vọng lại:
- Ta chỉ không muốn mọi người dính vào cái bẫy này, tự mình tạo thêm nghiệp chướng mà thôi.
Bóng Huyền Trang dần khuất, trường đình chỉ còn lại mình Hồ Bất Quy, gã im lặng một lúc, rồi đưa tay cầm lấy cây gậy trúc đang giắt bên hông mình.

Cây gậy trúc này nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện đây thật ra là một cây sáo.

Hồ Bất Quy đưa cây sáo lên miệng, lặng lẽ thổi một khúc bích hải triều sinh, một khúc nhạc mang đầy vẻ đau thương tang tóc của đời người.
……………………….
- Đưa đây.
Triệu Phi Yến nhìn Mộng Điệp lạnh lùng nói.

Mộng Điệp ngạc nhiên, cầm vành đai chứa Vô Ảnh Đoạt Hồn Châm đứng dậy, rồi nói:
- Cái này là của ta dành được mà.
Triệu Phi Yến nhếch khoé miệng, cười nhẹ một cái.

Lúc này nàng ta mới chính thức nhìn thấy khuôn mặt của Mộng Điệp, khuôn mặt của cô gái này quả thật không thua kém gì nàng.

Nếu Triệu Phi Yến mang một vẻ đẹp chín muồi của người đàn bà, thì Mộng Điệp lại mang một vẻ đẹp ngây thơ khả ái của một cô gái mới tuổi trăng tròn.

Đa số nam nhân có thể sẽ đều nổi lên dục vọng vì vẻ đẹp của Triệu Phi Yến, nhưng đối với Mộng Điệp thì họ có lẽ sẽ khác.

Đối với một cô gái càng trong sáng thuần khiết bao nhiêu, thì họ lại càng không muốn đụng vào cô ta bấy nhiêu.

Bởi vì trong lòng họ, cô không những là hiện thân của những thứ thuần khiết nhất, mà còn là một nữ thần bất khả xâm phạm.
Nhưng Triệu Phi Yến không phải nam nhân.

Nàng là một nữ nhân, vì thế nàng ghét khi thấy có người đẹp bằng mình, hơn nữa lại còn mang một dáng vẻ ngây thơ khả ái đến thế kia.
Mộng Điệp cười hỏi:
- Cô muốn giết ta à?
Triệu Phi Yến hai má hơi đỏ hồng lên, hỏi lại:
- Sao cô biết ta muốn giết cô?
Mộng Điệp trả lời:
- Vì ta cảm nhận được sát khí trên người cô.
Rồi Mộng Điệp đi đến gần Triệu Phi Yến hơn, đến lúc nàng dừng lại thì khoảng cách giữa hai người cơ hồ không còn tồn tại nữa.
Hành động của Mộng Điệp làm Triệu Phi Yến lạnh xương sống, sau lưng mồ hôi chảy đầm đìa.

Triệu Phi Yến đương nhiên biết mình võ công không bằng Mộng Điệp, nhưng cắn răng lao xuống đây là chỉ vì Vô Ảnh Đoạt Hồn Châm mà thôi.
Mộng Điệp giơ vành đai của Tạ Đình lên, hỏi:
- Cái này là của cô à?
Nhìn thứ ám khí quý giá mà mình đã tốn bao tâm huyết truy tìm nằm trong tay Mộng Điệp, Triệu Phi Yến quả thực không đành lòng.

Nàng cắn môi đáp liều:
- Đúng, cái đó là của ta.
- Thế sao nó lại nằm trên người Sát Nhân vương Tạ Đình?
Triệu Phi Yến ngập ngừng trả lời:
- Đó là do hắn lấy trộm của ta!
Mộng Điệp đưa khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu của mình sát lại gần Triệu Phi Yến làm nàng ta sợ hãi mà hơi ngả người ra sau.

Mộng Điệp chớp mắt, hỏi lại lần nữa:
- Có thật là như vậy không?
Đến nước này, Triệu Phi Yến cũng chỉ cắn răng đáp liều:
- Thật!
- Vậy thì ta trả cho cô!
Dứt lời Mộng Điệp liền trao vành đai có chứa Vô Ảnh Đoạt Hồn Châm cho Triệu Phi Yến trong sự ngỡ ngàng của nàng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui