Truyền Kì Phong Vô Ảnh


Sự việc xoay chuyển quá nhanh khiến cho mọi người không kịp phản ứng.

Chẳng ai có thể ngờ được A Tam cùng A Tứ lại đánh lén A Nhất vào lúc này.

Nhưng có một điều mọi người đều nhìn thấy, chính là Đao đế lại đưa tay lên, tiếp tục điểm một chỉ về trán của A Nhất.
Một chỉ này tựa như phiêu hốt, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh thần bí không thể tả.

Cơ hồ, ngay khoảnh khắc một chỉ này chạm vào trán A Nhất, thì trong Vạn Đao chi mộ cuồng phong cũng nổi lên.

Luồng cuồng phong này mạnh mẽ đến mức khiến thân hình mọi người khó lòng trụ vững, cùng lúc cuồng phong quét qua vườn hoa, làm vô vàn cánh hoa bị thổi tung lên trời, rồi vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ đầy màu sắc.
Đúng là một khung cảnh tuyệt mĩ, đẹp đến mê hồn người! Nhưng ẩn chứa trong cảnh đẹp này, là sự chết chóc cùng sợ hãi khó tả của A Nhất.
Y đã sợ, thật sự sợ rồi, chưa bao giờ y cảm thấy cái chết đến gần hơn lúc này.

Đường đường là thủ lĩnh Thiên Sát, võ công vô địch thiên hạ, Duy Ngã Độc Tôn đã luyện tới tầng bảy, mưu trí lại hơn người, thế mà cũng có lúc rơi vào cạm bẫy của người khác.
Nguyễn Duy Võ hai mắt dần trở nên xám xịt, một chỉ này cơ hồ đã hút hết toàn bộ sự sống trong người ông, nhưng ông vẫn mở miệng, trầm giọng nói:
- Ta đã nói, ngần này người thì chỉ có thể giết ngươi, chứ không thể giết ta.
Thì ra Nguyễn Duy Võ cũng đã sớm nhìn ra âm mưu của bọn A Tam, A Tứ.

Bọn họ chắc chắn không cam tâm làm thuộc hạ cho A Nhất, mà đây lại là cơ hội ngàn năm có một để giết chết A Nhất, họ nhất định sẽ không bỏ qua!
A Nhất cười lên điên dại, mái tóc xoăn đen nhánh của y bị cuồng phong thổi tung, bay phấp phới trong gió.

Trông A Nhất lúc này chẳng khác nào một vị ma vương vừa từ địa ngục lao lên.
Y đã hoá rồ, khoảnh khắc này nếu y không bộc phát toàn bộ công lực bình sinh thì sẽ phải chết ngay lập tức! Y không cam tâm! Không ai có thể giết chết được A Nhất!
Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!
Trên trời dưới đất, mình ta độc tôn!
Đúng lúc này A Nhất mới chân chính hiểu được thâm nghĩa của Duy Ngã Độc Tôn công, mới chính thức tìm thấy đường đi đúng đắn của bộ công pháp này.

Bạch Vô Thiên năm xưa chỉ một thân một mình, tay không tấc sắt mà tung hoành thiên hạ, xông vào vạn quân như chỗ không người, Bạch Vô Thiên bá đạo như thế là nhờ đâu? Đó chính là nhờ ý chí của Duy Ngã Độc Tôn công.
- Trên đời này không ai có thể giết ta, bởi vì ta mạnh nhất, ta chính là A Nhất!
A Nhất gầm lên điên dại, một luồng kình lực mạnh không thể ta bộc phát từ cơ thể y, giống như một gói thuốc nổ ngàn cân đã ngấm lửa từ lâu, giờ mới tới lúc oanh tạc.
Nhưng một chỉ kinh thiên của Đao đế cũng đã tới nơi.
A Nhất không thể né tránh, cũng không thể đỡ gạt.

Y chỉ có thể trừng mắt nhìn một chỉ đó chạm vào mi tâm của mình.
Nguyễn Duy Võ quả thực đã chạm tới cảnh giới Đao Thần, nhưng chỉ là chạm tới, chưa chính thức đột phá.

Một luồng ý niệm sát nhân mạnh mẽ đã ẩn giấu từ lâu trong đầu Nguyễn Duy Võ cũng bộc phát.

Luồng sát niệm này men theo cánh tay, rồi xuất ra đầu chỉ, bắn thẳng vào mi tâm A Nhất.
Ý chí đấu ý chí! Đây mới là cảnh giới so tài cao nhất trong võ đạo!
………………………………………..
Vạn hoa tung cánh, đao ý ngập tràn!
Một khoảnh khắc tráng lệ huy hoàng nhưng cũng nhanh chóng vụt tắt.
Mọi việc chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, nhưng cái chớp mắt này lại có thể thay đổi số phận cả võ lâm hiện giờ.
Thân hình của A Nhất bị bắn ngược ra sau, nhưng y không chết, khi thân thể y vừa chạm đất thì y liền dùng cánh tay làm sức bật, tung người thoát thân ra khỏi Vạn Đao chi mộ.
- Đuổi theo!
Cả A Tam và A Tứ đồng thời quát lớn, sau đó cũng lao người đuổi sát theo sau.
Trần Lực thấy A Nhất bỏ chạy ra ngoài thì chợt nhớ đến Bạch Linh cũng đang ở ngoài đó, lúc này A Nhất đã phát cuồng, y có thể làm bất cứ thứ gì.

Nghĩ đến đây trong lòng Trần Lực lo lắng không thôi, gã cũng vội tung mình ra ngoài, đuổi theo A Nhất.
…………………………………..
Nguyễn Duy Võ toàn thân thể đổ gục xuống, mái tóc bạc của ông rũ rượi hẳn ra.

Sắc mặt ông trắng bệch, hoàn toàn mất đi phong thái thần tiên lúc ban đầu.

Phong Vô Ảnh vội chạy lại đỡ Nguyễn Duy Võ dậy, nói:
- Tiền bối, người có sao không?
Nguyễn Duy Võ mệt mỏi mỉm cười:
- Thằng nhỏ ngốc, vừa nãy là thời cơ tốt nhất để bỏ chạy, tại sao ngươi không đi?
Khoảnh khắc Nguyễn Duy Võ đánh bại A Nhất cũng là thời cơ tốt nhất để Phong Vô Ảnh bỏ trốn, nhưng chàng không đi, bởi vì chàng sợ đám A Thất, A Ngũ sẽ lợi dụng thời cơ giết chết Nguyễn Duy Võ.
Phong Vô Ảnh gượng cười:
- Nếu vừa nãy vãn bối bỏ đi, thì hoá ra vãn bối cũng chẳng khác gì bọn chúng.

Vãn bối không làm thế được.
Nguyễn Duy Võ ho sù sụ, nhưng vẫn cười lớn:
- Hay, đúng là một tên nhóc tốt, hệt như cha ngươi lúc trước.

Không ngờ đến lúc cuối đời, ta lại gặp được “tiểu Thiết Hoành” thêm một lần nữa, ha ha!
Tiếng cười nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Bàn tay Nguyễn Duy Võ buông thỏng, cuộc đời một vị Đao đế uy danh lẫm liệt đã kết thúc từ đây.
Phong Vô Ảnh trong lòng đau đớn vô cùng, tuy chỉ vừa mới gặp mặt, nhưng Nguyễn Duy Võ lại đem tới cho chàng cảm giác như một người thân, một người bạn quan trọng nhất của mình.
Vạn hoa không còn tung cánh, đao ý không còn ngập tràn! Cả Vạn Đao chi mộ lại trở về dáng vẻ chết chóc vốn có của nó.
Đời người vốn vậy, tử đến cùng cực chính là sinh, sinh đến cùng cực chính là tử.

Nguyễn Duy Võ biến Vạn Đao chi mộ thành một vườn hoa, đem sinh cơ bao phủ cho nó, nhưng đến phút cuối cùng, sinh lại trở về tử, như một vòng tuần hoàn liên miên không dứt.

Phong Vô Ảnh không khỏi cảm thán:
- Rồi đến trăm năm về sau, có hay không một người sẽ biến Vạn Đao chi mộ trở lại thành một vườn hoa đẹp đẽ, tràn đầy sinh cơ?
Nhưng dòng suy nghĩ của Phong Vô Ảnh chợt bị giọng nói của Lưu Tinh kiếm A Ngũ cắt đứt:
- Đủ rồi!
………………………………………
Trần Lực vừa thoát ra khỏi Vạn Đao chi mộ thì lập tức phát hiện ra A Nhất đang cùng với ba người khác giao chiến.
Hai người đầu tiên đương nhiên là A Tam với A Tứ, nhưng còn người thứ ba lạ mắt hơn.

Y là một người đàn ông bận y phục xanh, tay cầm thiết tiêu liên tục đấu chiêu với A Nhất, võ công dường như cũng không thua kém A Tam, A Tứ là bao.
Đột nhiên A Nhất thét lớn, sau đó lao người bỏ chạy xuống dưới chân núi Lạc Sơn, bọn A Tam, A Tứ cùng người cầm tiêu kia cũng đuổi theo không rời.
Trần Lực thở phào một hơi, quay tới quay lui tìm kiếm tung tích của Bạch Linh.

Nhưng điều làm Trần Lực kinh ngạc nhất là nàng không còn ở vị trí cũ.

Thủ pháp điểm huyệt của A Tam thì cao siêu không phải bàn cãi, nàng làm sao tự giải huyệt đạo được?
Còn A Nhất chắc chắn cũng không bắt nàng làm gì, vậy thì Bạch Linh hiện đang ở đâu?
Chưa bao giờ Trần Lực cảm thấy lo lắng cho một người như vậy, cảm giác này hơi đau đớn mà cũng thật vi diệu.

Nhưng Trần Lực nhanh chóng ổn định tinh thần, hít sâu một hơi.
Y không được phép động tâm, không được phép đánh mất hình ảnh của một vị đại hiệp.
……………………………
Lưu Tinh kiếm A Ngũ nhìn Phong Vô Ảnh, sau đó lạnh lùng nói:
- Lão đã chết rồi, bây giờ cũng nên tới lượt ngươi!
Phong Vô Ảnh lắc đầu, thở dài một tiếng.

Chàng đặt Đao đế nằm xuống dưới đất, sau đó đứng dậy đối diện với đám A Ngũ, A Thất cùng A Cửu.

Chàng nói:
- Các ngươi nhất định phải giết ta sao?
A Ngũ cười nhạt:
- Đúng! Tất cả chết hết thì mới tốt! Bản thân ngươi chỉ mới từng này tuổi, mà đã có thể giết chết Biên Bức vương A Lục, ta không thể nào yên tâm về ngươi.
Phong Vô Ảnh nhíu mày, hỏi lại:
- Ngươi ganh tỵ với ta ư?
Giữa những người cùng sử dụng một loại binh khí với nhau, thì đương nhiên cũng sẽ có sự cạnh tranh nhất định.

Kiếm pháp của A Ngũ hiện tại có thể nói xếp hàng đầu trong võ lâm, nhưng từ Phong Vô Ảnh y lại cảm thấy sự uy hiếp, y không muốn về sau bị Phong Vô Ảnh vượt lên trên mình.
Nhưng A Cửu đột nhiên xoay người, lui về bên cạnh Phong Vô Ảnh làm tất cả giật mình.
A Cửu nhìn A Ngũ, lạnh lùng nói:
- Ngươi không thể giết hắn! Nếu ngươi dám đụng đến một cọng lông chân của hắn thì Hồ Bất Quy đại ca sẽ giết ngươi!
Tuy Hồ Bất Quy tỏ ra lạnh nhạt với A Cửu, không xem gã là huynh đệ nữa.

Nhưng A Cửu thì vẫn luôn xem Hồ Bất Quy là đại ca của mình.

Hiện tại Thiên Sát đã tan rã, A Cửu muốn bảo vệ Phong Vô Ảnh là vì muốn Hồ Bất Quy tin mình, quay trở lại làm đại ca của gã.
A Ngũ nghe đến cái tên Hồ Bất Quy thì sắc mặt hơi tái, những vẫn cười lạnh:
- A Tam cũ ư, mười năm nay hắn ngập đầu trong rượu, võ công ắt hẳn đã sa sút nhiều lắm.

Làm sao còn là đối thủ của ta?
A Cửu nói:
- Dù sao đi nữa, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện giết Phong Vô Ảnh vào hôm nay.

A Thất, đệ nói có phải không?
Ánh mắt A Ngũ hiện lên vẻ kinh dị, thân không tự chủ lui lại mấy bước.

Chuyện Hồ Bất Quy, A Thất, A Cửu là ba huynh đệ tương liên từ lúc gia nhập Thiên Sát là điều mà ai cũng biết, vậy mà A Ngũ lại quên mất điều này.
A Thất không nói không rằng, chỉ bước lại về phía A Cửu.
Nhưng khoảnh khắc A Thất chỉ còn cách A Cửu mấy bước, thì thanh kiếm đen tuyền của y chợt vung lên.
Nụ cười trên miệng A Cửu vụt tắt, đến chết gã vẫn không thể nào tin được người huynh đệ thân thiết năm nào lại ra tay với mình.
Tình huống diễn ra quá nhanh khiến cho Phong Vô Ảnh cũng không kịp phản ứng, nhưng chàng lại thoáng thấy nét đau buồn hiện lên trong đôi mắt xám xịt của A Thất.
Phong Vô Ảnh lên tiếng:
- Tại sao ngươi lại giết đi người huynh đệ của mình, chẳng lẽ vì giết ta mà ngươi chấp nhận hy sinh cả hắn sao?
A Thất giọng khàn khàn đáp:
- Ngươi nhầm rồi! Ta giết hắn là vì ta!
Y tiếp:
- Nếu không giết hắn, thì ta vĩnh viễn không thể nào tiến đến cảnh giới cao hơn trong kiếm đạo.
Thất Tuyệt có nghĩa là tuyệt sát, tuyệt vọng, tuyệt bi, tuyệt hỉ, tuyệt ái, tuyệt tình, tuyệt nghĩa.

Giết A Cửu là A Thất đang thực hiện hai điều tuyệt tình, tuyệt nghĩa.
Chỉ khi làm vậy thì tâm ý của y mới thanh thoát hơn, đúng với đường đi kiếm đạo của y.
Con đường của y chính là Tuyệt!
Phong Vô Ảnh lắc đầu, thở dài:
- Ngươi quả thật đã nhập ma rồi.

Một loại kiếm pháp hung tàn như vậy, thì không nên xuất hiện ở trên đời!
Chàng nói:

- Sát nghiệp càng nặng, thì trở ngại võ đạo càng lớn, ngươi sẽ vĩnh viễn không biết võ đạo chân chính đích thực là gì.
A Thất khàn khàn hỏi lại:
- Ngươi cho rằng có thể giết chết được ta sao?
Y nhìn sang A Ngũ, ánh mắt ra hiệu.

A Ngũ cười lớn, nhích lại gần y hơn, nói:
- Đúng là nên phối hợp giết tên Phong Vô Ảnh này trước!
Nhưng thanh kiếm đen trong tay của A Thất lại nháy lên lần nữa.

Bởi vì kiếm màu đen cho nên không có kiếm quang.

Kiếm vừa động, thì máu từ cổ A Ngũ đã ứa ra.
Lưu Tinh kiếm A Ngũ không ngờ lại chết dưới kiếm của A Thất!
Thật ra A Ngũ vẫn luôn đề phòng A Thất, nhưng y không ngờ kiếm của A Thất lại có thể nhanh đến như vậy, thì ra trước giờ A Thất vẫn luôn ẩn dấu võ công mình, không để lộ ra bên ngoài.
Kẻ đánh giá sai về đối thủ của mình thì luôn đáng chết.
Thân hình A Ngũ đổ gục xuống giữa vũng máu.

A Thất nhìn Phong Vô Ảnh, nhạt giọng:
- Ngươi thấy rồi chứ? Kiếm của ta thật sự rất nhanh!
Phong Vô Ảnh hỏi:
- Ngươi sao lại từ bỏ cơ hội liên thủ với hắn để giết ta?
A Thất cười nhạt, quay đầu bước đi, nhưng giọng nói của y vẫn còn vang vọng lại phía sau:
- Ta muốn chứng minh cho ngươi thấy, con đường tuyệt kiếm này của ta có thể đi tới tận cùng của kiếm đạo hay không? Không lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại.
Nhìn bóng lưng của A Thất, Phong Vô Ảnh hiểu y chừa đường sống cho chàng chính là vì muốn có một đối thủ để cạnh tranh.

Có cạnh tranh, có hơn thua thì con người ta mới nhanh chóng tiến bộ.

Về sau A Thất chính là thứ Phong Vô Ảnh phải luôn phấn đấu để vượt qua, mà Phong Vô Ảnh cũng chính là động lực khiến A Thất phải cố gắng không ngừng.
…………………………………
Tử Đạo Nhất tỉnh dậy, một chỉ của Đao đế chỉ đánh ngất y chứ không lấy mạng của y.

Dù sao đi nữa, Tử Đạo Nhất vẫn là sư đệ của ông, ông làm sao nỡ ra tay?
Ông muốn Tử Đạo Nhất hiểu, tham vọng chỉ khiến con người ta chết nhanh hơn mà thôi.

Thứ trường tồn mãi mãi, chỉ có thể là tình cảm giữa con người với con người.
Nhưng Tử Đạo Nhất có hiểu không?
Phong Vô Ảnh nhìn Tử Đạo Nhất nói:
- Chỉ vì những dục vọng tầm thường của con người, mà ngươi lại bỏ đi tình cảm huynh đệ mấy chục năm giữa ngươi và Nguyễn Duy Võ tiền bối.

Ngươi cảm thấy có đáng không?
Tử Đạo Nhất nét mặt thẫn thờ, đau khổ nói:
- Nhưng bọn chúng hứa cho ta làm chưởng môn Lưu Nguyệt phái.
Phong Vô Ảnh lắc đầu, thở dài:
- Ngươi nhầm rồi! Toàn bộ trên dưới Lưu Nguyệt phái đã bị giết sạch không còn một mạng.

Bọn chúng chỉ trêu đùa ngươi thôi.
Tử Đạo Nhất há hốc mồm, không thể thốt nên lời.

Những gì Phong Vô Ảnh nói đều sự thật sao? Nếu là thật thì y đã hy sinh huynh đệ mình, hy sinh đồng môn mình, chỉ để đổi lại một cái chức vị chưởng môn phù phiếm.

Như thế liệu có đáng không?
Tử Đạo Nhất gục đầu, hai tay đấm thùm thụp xuống đất, oà khóc:
- Ta không phải con người, ta là đồ cầm thú, ta quả thật ngu hơn lợn!
Phong Vô Ảnh nhìn Tử Đạo Nhất mà chẳng biết nói gì.

Chập hồi chàng mới mở miệng:
- Nhưng Nguyễn Duy Võ tiền bối cuối cùng đã tha cho ngươi một con đường sống, từ nay…
Lời còn chưa hết thì Tử Đạo Nhất đã chộp thanh đao dưới đất lên, tự cứa vào cổ mình.

Vì khoảng cách quá xa cho nên Phong Vô Ảnh cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể đứng nhìn Tử Đạo Nhất từ từ gục xuống dưới vũng máu của bản thân.
Nguyễn Duy Võ đã tha thứ cho y, nhưng y thì lại không thể tha thứ cho chính mình.

Chết, âu cũng là một sự giải thoát.
………………
Mọi việc đã kết thúc.

Nhưng hiện tại thứ còn lại là gì?
Cả Lạc Sơn như chìm trong chết chóc, máu đỏ chảy khắp nơi… Bao nhiêu sinh mạng đã ra đi trong một ngày cũng chỉ vì lòng tham của con người.
Phong Vô Ảnh đem thi thể của Nguyễn Duy Võ tới một khu vườn hoa rất đẹp ở một nơi trên đỉnh Lạc Sơn, mai táng ông ở đó.

Chàng hy vọng Nguyễn Duy Võ sẽ được thanh thản khi tới đây.
Phong Vô Ảnh bước từng bước thật chậm trên những bậc thang đi xuống núi.


Trong lòng chàng tồn tại nhiều suy tư cùng nghi vấn khó mà giải đáp.
Hồ Bất Quy có quan hệ với Thiên Sát, vậy vụ huyết án của cha mẹ chàng năm xưa liệu có liên quan đến gã?
Điều này nghe có vẻ phi lý, rõ ràng Hồ Bất Quy đã cứu Phong Vô Ảnh thoát khỏi tay của bọn người Thiên Sát cơ mà? Chuyện này tạm thời gác lại, bởi vì chàng đã biết được thủ phạm đích thực chính là Tô Khắc, thủ lĩnh Thiên Sát.

Chỉ cần hắn chết đi là xem như chàng đã báo được thù lớn.
Hiện tại Lưu Nguyệt phái bị diệt vong, hậu quả này sẽ do ai thu dọn đây? Hậu nhân của Lưu Nguyệt phái chắc cũng chỉ còn lại Hồ Thanh, cùng một số đệ tử trong đội quân của Lý Ngọc Vân, chàng có lẽ phải tới báo tin cho họ.

Nhân tiện, Phong Vô Ảnh muốn kể lại tường tận mọi chuyện cho Lý Ngọc Vân biết.
Nhưng mà…
Phong Vô Ảnh thầm kêu không ổn, muốn đi từ Lạc Sơn đến Bạch Đằng ở Đông Triều, tổng đài Hắc Long bang ít nhất cũng mất hơn một tuần, trong khi đó đoàn quân của Lý Ngọc Vân đã khởi hành từ Đông Đô cách đây ba ngày, hiện tại chắc chắn đã gần tới nơi, chàng làm sao mà đuổi kịp đây?
Lòng Phong Vô Ảnh nóng như lửa đốt, chàng vội vã lao xuống dưới chân Lạc Sơn thật nhanh, nhưng lại có một thân ảnh đứng chặn trước mặt chàng.
Càn Khôn kiếm Trần Lực.
…………………….
Phong Vô Ảnh nhìn Trần Lực, rồi nói:
- Huynh sao vẫn còn đứng ở đây? Chẳng lẽ huynh vẫn còn muốn lấy mạng tôi sao?
Trần Lực trầm ngâm một chút, rồi đáp:
- Ta đúng là muốn giết ngươi, nhưng hiện giờ thì không phải lúc.
Phong Vô Ảnh cau mày, tỏ ra không hiểu.
Trần Lực nói tiếp:
- Anh bạn đi cùng với ngươi đã mất tích, cả Bạch cô nương đi cùng với ta cũng bị mất tích.

Ngươi có hứng thú cùng ta đi tìm không?
Phong Vô Ảnh vỗ trán, quá nhiều việc xảy ra khiến chàng quên mất đi Đại Hoả.

Lúc chàng được Tử Đạo Nhất cõng lên đỉnh Lạc Sơn thì đã thấy Đại Hoả mệt quá mà gục xuống, hiện tại cả Lạc Sơn đều chìm trong biển máu, chàng không dám tin rằng Đại Hoả còn sống.
Trần Lực dường như biết Phong Vô Ảnh suy nghĩ gì, y nói:
- Ta đã tìm thử, hoàn toàn không thấy xác chết của hắn.

Hắn rõ ràng bị người ta đem đi.
Phong Vô Ảnh mỉm cười:
- Chẳng lẽ huynh đang nghi ngờ Đại Hoả bắt cóc Bạch cô nương gì đó của huynh.
Trần Lực đáp:
- Hắn ta mình không chút khí lực, làm sao có thể bắt cóc được Bạch cô nương? Ta cũng không ngốc đến vậy.
Y nói:
- Ta nghĩ đã có người lợi dụng cuộc chiến hôm nay giữa Đao đế và A Nhất để tác oai tác quái.

Nhưng ta không rõ chúng có mục đích gì?
Phong Vô Ảnh trong lòng khó xử không thôi.

Hiện tại Đại Hoả, người bạn tốt, ân nhân cứu mạng của chàng đã bị mất tích.

Nhưng chàng cũng không thể nào lãng phí thời gian, vì chàng còn cần tới tổng đài của Hắc Long bang, giải thích mọi chuyện với quần hùng.

Nếu như chàng chậm trễ, chỉ sợ sẽ có một trận máu tanh, sinh linh đồ thán xuất hiện ở đó.
Một bên là bằng hữu vào sinh ra tử, một bên là quần hùng thiên hạ.

Nếu bạn là Phong Vô Ảnh, bạn sẽ chọn cứu bên nào đây?
…………………………………………� �…..
Trong một cánh rừng trúc cách Lạc Sơn không xa, ba người Hồ Bất Quy cùng A Tam, A Tứ đang đuổi sát A Nhất không rời.
A Nhất lúc này như hổ cùng đường vùng vẫy, nguy hiểm vô cùng.

Tuy vậy, nếu để cho y thoát thân thì hậu quả còn nguy hiểm hơn nữa.
Hồ Bất Quy vừa đuổi theo vừa quát lớn:
- Liên Hoa đang ở đâu? Ngươi đã làm gì nàng?
A Nhất vừa chạy vừa cười gằn:
- Con điếm đó sao? Ta đã giết chết nó rồi!
Liên Hoa là ai? Giữa Liên Hoa, A Nhất và Hồ Bất Quy có quan hệ như thế nào mà làm cho Hồ Bất Quy sốt sắng đến vậy? Liệu nàng có liên quan đến chân tướng vụ huyết án mười tám năm trước không?
Liên Hoa họ Mộng, người ta thường gọi nàng là Thiên y vô nhiễm Liên Hoa Tiên tử.

Tuy nhiên cái tên này chỉ xuất hiện về mười tám năm trước, còn sau trận huyết án của Lý Thiết Hoành thì nàng cũng không còn xuất hiện nữa.

Vào thời đại ấy, Mộng Liên Hoa chính là đệ nhất mỹ nữ trong võ lâm, dung mạo của nàng khả ái, đẹp đẽ tuyệt trần.

Nàng bận một bộ đồ trắng muốt, trông như một vị tiên vừa từ trên trời hạ phàm.

Chính vẻ đẹp ấy đã khiến võ lâm thời bấy giờ đảo điên đến phát cuồng.

Hàng vạn đàn ông, hàng vạn thiếu niên tài tuấn đều phải lòng nàng, thậm chí họ còn chém giết nhau chỉ để gặp được mặt nàng.
Nhưng mà có ai biết được, Thiên y vô nhiễm, Liên Hoa tiên tử lại là vợ của A Nhất, thủ lĩnh tổ chức Thiên Sát.
Mộng Liên Hoa cũng giống như A Nhất, võ công rất cao, thậm chí còn cao hơn phu quân mình một chút, mưu kế cũng sâu xa hơn y.

Tất cả mọi việc A Nhất làm đều là do Mộng Liên Hoa sắp đặt.

Một cặp phu phụ ghê gớm như thế, làm sao có thể không khiến cho giang hồ đảo điên, không còn phân biệt được trắng đen, dẫn đến huyết án đẫm máu của gia đình Lý đại hiệp.
Nhưng chuyện gì cũng có nhân quả của nó.

A Nhất là đàn ông, y cảm thấy nhục nhã vì phải núp dưới cái bóng của vợ mình, hơn nữa vợ mình lại dùng thân xác để câu dẫn các cao thủ giang hồ khác, bắt họ phục tùng cho nàng.
Biết vợ mình ngủ với hàng trăm người đàn ông khác, nhưng bản thân lại không làm gì được.

Còn nỗi nhục nào lớn hơn thế nữa chứ?
Khi lòng thù hận đã tới mức cao trào, A Nhất quyết định bày mưu giết chết Mộng Liên Hoa, đẩy nàng rơi xuống tuyệt vực sâu vạn trượng, sau đó thu hết quyền lực của Thiên Sát vào tay mình.

Chuyện này không có ai biết cả, tất cả chỉ cho rằng Mộng Liên Hoa gặp được lang quân như ý cho nên đã quy ẩn giang hồ.

Rồi thời gian trôi qua, tất cả mọi thứ đều trở thành hư vô, cái tên Mộng Liên Hoa suốt mười tám năm nay cũng không còn ai nhắc tới.
Hồ Bất Quy là người duy nhất biết được mối quan hệ thực sự giữa A Nhất và Mộng Liên Hoa, vì chính gã cũng là một trong những tình nhân thân thiết nhất của nàng.


Vào một hôm Mộng Liên Hoa uống say, nàng đã kể ra hết sự thật cho Hồ Bất Quy nghe.
Sau hôm ấy Hồ Bất Quy như người mất hồn, gã không nghe lệnh từ Thiên Sát nữa mà bắt đầu đắm mình vào rượu.

Cho đến hôm nghe được tin Lý Thiết Hoành bị quần hùng truy sát…
Hồ Bất Quy còn nhớ rõ đêm hôm đó trời mưa tầm tã, chính mắt gã đã thấy Mộng Liên Hoa cùng A Nhất đeo khăn che mặt tấn công Lý Thiết Hoành.

Đến lúc này Hồ Bất Quy mới tin lời kể của Mộng Liên Hoa là sự thật.
Và cũng chính khoảnh khắc ấy, nếu Hồ Bất Quy không bị thất thần quá mức, thì cũng không đến nỗi khiến cho Lý Thiết Hoành trúng phải độc thủ của họ mà bỏ mình.

Đây là điều khiến gã ân hận nhất trong đời.
A Nhất miệng hộc ra một ngụm máu, nhưng vẫn cố gào lên:
- Con điếm đó không đáng sống trên đời.

Tên Hồ điên ngươi, nếu ngươi không phải được Lý Thiết Hoành giao cho giữ công pháp ba tầng cuối của Duy Ngã Độc Tôn công, thì ta cũng đã phanh thây ngươi ra làm trăm mảnh.
Y biết Hồ Bất Quy bản tính cứng đầu, cho dù chết cũng chưa chắc thèm khai ra nơi cất dấu công pháp, nên mới nhẫn nhịn chờ đợi.

Đối tượng mà y hướng đến chính là Phong Vô Ảnh cùng Lý Ngọc Vân, y hy vọng sẽ lợi dụng họ, vì Hồ Bất Quy đương nhiên chỉ chịu giao công pháp cho hậu nhân của Lý Thiết Hoành.

Nào ngờ âm mưu chưa thành công thì y đã bị ám toán, đúng là người tính không bằng trời tính.
Hồ Bất Quy cũng tức giận thét lớn:
- Ngươi không xứng làm chồng của nàng! Chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà ngươi lại bắt nàng hy sinh, làm công cụ để thực hiện mục đích của mình.
A Nhất tức đến lộn ruột, rõ ràng Hồ Bất Quy không biết chính Mộng Liên Hoa mới là kẻ chủ mưu tất cả.

Hồ Bất Quy thì chỉ nghĩ rằng Mộng Liên Hoa là một quân cờ trong tay A Nhất, bị hắn bắt ép phải làm theo ý mình.
A Tam, A Tứ thì đồng thời bật cười.

Vì cả hai nhận ra A Nhất càng tức giận thì vết thương càng trở nên nghiêm trọng, tốc độ vì thế cũng giảm lại một cách rõ rệt.
Nhưng nụ cười trên khuôn mặt cả hai ngay lập tức cứng đờ lại, cả Hồ Bất Quy cũng phải dừng bước.
Bởi vì sau lưng A Nhất không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nữ nhân.

Tà áo trắng muốt vô căn vô nhiễm, thân hình đẹp tuyệt trần, khuôn mặt đeo khăn che, nhưng chỉ cặp mắt lộ ra thôi cũng đủ câu hồn đoạt phách tất cả nam nhân.
Nàng ta giống như một đoá hoa sen xuất hiện giữa bùn lầy nhưng chẳng thể bị bùn lầy làm ô uế.
Nàng đương nhiên là Thiên y vô nhiễm Liên Hoa tiên tử.
…………………………..
Bạn có tin chuyện người chết có thể sống lại không?
Bạn có thể không tin, nhưng A Nhất thì lại tin.

Lúc này y hoàn toàn tin vào chuyện đó.
Y không buồn chạy nữa, vì biết mình có chạy thì cũng vô dụng.

Nếu y còn đủ sức lực, thì chẳng ngán gì Mộng Liên Hoa, võ công của y mười tám năm trước đã vốn cao cường, mười tám năm nay luyện Duy Ngã Độc Tôn công đến tầng thứ bảy, lợi hại thế nào thì cũng đủ hiểu.

Nhưng hiện tại y bị Đao đế cùng A Tam, A Tứ đánh trọng thương, hệt như một mãnh hổ bị bẻ mất nanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi bàn tay đẹp đẽ của Mộng Liên Hoa điểm liên tiếp vào ngực mình.
Mộng Liên Hoa vuốt ve cằm của A Nhất, dịu dàng nói:
- Hồ đại ca nhầm rồi, y là một ông chồng tốt, thực sự là rất tốt.
Đúng là giọng của Mộng Liên Hoa.

Giọng nàng lúc này vô cùng nhu mì, dịu dàng nhưng sao A Nhất lại cảm thấy giống như bị ngàn mũi kim chích vào tim.
Hồ Bất Quy hơi sửng sờ, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, nói:
- Thì ra cô vẫn khoẻ?
Mộng Liên Hoa đáp:
- Anh nhầm rồi, mười tám năm nay em chẳng khoẻ chút nào!
Nàng tiếp:
- Anh cứ tưởng tượng bản thân bị đẩy xuống vực sâu, may mắn không chết nhưng hai chân bị gãy.

Cuộc sống sau đó đau khổ thể nào chắc anh cũng tưởng tượng ra.
Hồ Bất Quy ngạc nhiên hỏi:
- Hai chân cô bị vấn đề gì sao?
Mộng Liên Hoa cười:
- Lúc trước thì có, nhưng hiện tại thì không.
Đột nhiên A Tam lên tiếng:
- Mộng tiên tử, xin hãy giao A Nhất cho chúng tôi.

Mộng Liên Hoa nhíu mày, hỏi:
- Tại sao phải giao cho các ngươi?
Nàng nhìn sang A Nhất, đôi mắt đẹp đẽ chợt hiện lên sự căm phẫn khôn tả:
- Hắn là của ta, trên đời này chỉ có mình ta mới có thể quyết định sinh tử của hắn.
A Tam nói:
- Vậy cũng được, cô giết hắn ngay trước mặt chúng tôi đi.
Mộng Liên Hoa cười nhẹ:
- Tại sao ta phải giết hắn ngay trước mặt các ngươi? Ta đương nhiên sẽ giết hắn, nhưng không phải là bây giờ.
Thiết Sa chưởng A Tứ cười nhạt, bước lên nói:
- Võ công của Mộng cô nương xem ra chỉ cũng ngang bọn tại hạ, đừng ép bọn hạ phải ra tay.
Về điểm này A Tứ đã nói đúng.

Võ công của Mộng Liên Hoa hiện tại cũng chỉ tầm bọn họ, không thể nào cao hơn.

Nếu A Tứ và A Tam liên thủ thì đương nhiên nàng chỉ có một đường chết.
Nhưng đáng tiếc là Mộng Liên Hoa không đến đây một mình, nàng đưa tay lên miệng huýt sáo.

Lập tức phía sau lưng nàng có hơn mười tám người cùng nhau phi thân tới.
Mười tám người này toàn bộ là đàn ông, trên mình mặc y phục quái dị.
Bộ y phục này màu đen, khác hẳn với y phục bình thường, trên y phục thêu những hoa văn hình thù kỳ lạ, chẳng ai hiểu nổi là thứ gì.

Quan trọng nhất, là võ công bọn họ xem ra cũng không thấp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui