Truyền Kì Phong Vô Ảnh


Đại Hoả sau khi tiếp xong một chưởng của lão già kia, liền biết lão không phải hạng vừa.

Gã thuận thế lướt đến bên cạnh Phong Vô Ảnh, sau đó túm lấy eo chàng mà khinh công, tung người lên mái nhà.
Quần hùng thấy thế đang định đuổi theo thì khu vực giữa sân chợt phát ra mấy tiếng nổ đoàng đoàng, đất cát bay tung toé, một số người đứng gần đó cũng bị chấn động làm cho ngất đi.

Tô Khắc quay đi quay lại nhìn dáo dác xung quanh, sau đó mới khẽ nhíu mày:
- Liên Châu pháo, Thiết Thần cước A Cửu?
Lý Ngọc Vân gật đầu:
- Xem ra Phong Vô Ảnh quả nhiên là người của Thiên Sát, cho nên A Cửu mới ẩn thân xung quanh đây để hỗ trợ hắn.
Rồi nàng nhìn Tô Khắc, nói tiếp:
- Có cần đuổi theo không?
Tô Khắc xua tay:
- Không cần! Nếu chúng ta cố gắng đuổi theo thì chỉ sợ rơi vào cạm bẫy của Thiên Sát.

Phán Quan bút Phàn Đình tức giận nói:
- Vậy không lẽ để tên khốn kia thoát thân dễ dàng thế sao? Chỉ một buổi tối mà Tam Hà tứ hiệp chúng ta đã tổn thất hai người, thù này không báo, Phàn Đình ta về sau còn mặt mũi nào mà đi lại trong giang hồ?
Tô Khắc mỉm cười:
- Đương nhiên là không.

Nhưng nếu chúng ta muốn giết hắn cũng không thiếu gì cách.

Bây giờ chỉ cần ra một đạo lệnh truy sát Phong Vô Ảnh khắp giang hồ, treo thưởng thật hậu hỉ, tiếp đến hắn có trốn đi đâu cũng sẽ bị quần hùng đuổi giết mà thôi.
Lê Đạt gật đầu:
- Cách này cũng tốt.

Trừ phi hắn núp luôn trong Thiên Sát, còn không thì đừng hòng ló mặt ra ngoài mà vẫn còn sống sót.

Khách sạn Vân Lai của ta sẽ lo việc này, mọi người cứ yên tâm.
Đoạn lão quay sang đỡ Hồ Thanh đang quỳ thất thần dưới đất dậy, giọng có vẻ an ủi:
- Hồ Thanh huynh không cần phiền lòng nữa.

Ta sẽ cố gắng tìm đến cho huynh một thanh bảo đao khác.
Nhưng Hồ Thanh chỉ lắc đầu, xua tay ra dấu không sao, rồi thất thểu quay về phòng mình.
Lúc này Lê Đạt cùng Tô Khắc bước tới lão già kia, ôm quyền cung kính nói:
- Xin ra mắt Trần trưởng lão!
Lão già cười cười.

Ông ta chính là một trong bảy vị trưởng lão hộ pháp ở Lưu Nguyệt phái, Trần Thu.

Trần Thu chính là trưởng bối của Hồ Thanh, thân phận địa vị và cả thực lực đều cao hơn y.

Lần này cùng Hồ Thanh đến đây, ẩn mình trong quần hùng là muốn bảo vệ mọi người, giúp tất cả thuận lợi trên đường đi tiêu diệt Hắc Long bang.
……………..
Hồ Thanh mở cửa ra thì liền thấy Mộng Điệp đã ngồi sẵn trong phòng từ bao giờ.
Y bước lại bàn, ngồi xuống bên cạnh Mộng Điệp rồi tự lấy bình trà rót ra một tách.

Uống xong tách trà này, Hồ Thanh mới ngẩng mặt lên, nhạt giọng:
- Mộng cô nương đã hài lòng vì những gì ta làm rồi chứ?
Mộng Điệp gật đầu:
- Cám ơn Hồ huynh đã trợ giúp, tôi thật biết ơn vô cùng.
Hồ Thanh trầm ngâm một chút rồi lại hỏi:
- Thật ra ta không rõ lắm vì sao cô lại muốn cứu Phong Vô Ảnh? Mà còn lại đoán được Đại Hoả sẽ ra tay cứu hắn?
Thật ra, người xuất hiện ở hiện trường sau hai người Phàn Đình, Phàn Thành, và Tiểu Hàn chính là Mộng Điệp.

Nhưng khi ấy nàng không xuất hiện, mà đột nhiên vội chạy đi tìm Hồ Thanh, nài nỉ ông sử dụng một thanh Bá Hạ đao giả để khi có người xuất hiện cứu Phong Vô Ảnh, Hồ Thanh sẽ đứng ra giao thủ với người ấy.

Cây Bá Hạ đao giả này lại vô cùng dễ gãy, người kia chỉ cần khẽ vận kình một chút là thành công.

Người cứu Phong Vô Ảnh sẽ được quần hùng xem như một kẻ võ công tuyệt thế, không ai dám manh động.

Nhờ đó gã có thể cùng Phong Vô Ảnh dễ dàng thoát thân ra khỏi nơi này.
Mộng Điệp đang định trả lời thì đột nhiên cũng có người mở cửa bước vào.

Người đó chính là lão già đã cùng Đại Hoả đối nhau một chưởng.

Trần Thu, Trần trưởng lão.
Trần Thu cẩn thận khép cửa lại rồi cũng ngồi xuống bàn, cười nói:
- Màn kịch này nếu không có lão phu đóng, thì cũng khó mà thành công được.
Mộng Điệp hướng ông ta ôm quyền thi lễ:
- Xin cảm ơn tiền bối đã trợ giúp.

Ân tình này vĩnh viễn không quên.
Trần Thu vuốt vuốt chòm râu bạc ở cằm, rồi tiếp:
- Mộng cô nương, thật ra mọi việc là thế nào? Cô nương là ai? Hiện giờ xung quanh căn phòng này đều đã được đệ tử Lưu Nguyệt phái canh phòng cẩn mật, dù cho một con muỗi cũng khó bay lọt vào.

Mộng cô nương cứ yên tâm mà kể.
Mộng Điệp lúc này mở thở phào ra một hơn, rồi ánh mắt hơi buồn nói:
- Thực ra tôi là người của Thiên Sát.
- Cái gì?
Cả Hồ Thanh và Trần Thu đều như không kìm chế nổi, cùng lúc đứng bật cả dậy.
Ánh mắt nhìn Mộng Điệp bây giờ của cả hai đột nhiên trở nên sắc như dao cạo, cơ hồ bất kì lúc nào cũng có thể động thủ.
Nhưng Mộng Điệp cũng chỉ lắc đầu:
- Tôi biết hai người không hiểu tôi đang muốn làm gì.


Nhưng hai người cứ yên tâm, Hồ Thanh huynh võ công thực chất không kém tôi là bao, cộng thêm Trần Thu trưởng lão thần công cái thế, hai vị liên thủ thì việc giết tôi sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.
Mộng Điệp nói đúng.

Hồ Thanh và Trần Thu liên thủ thì bất cứ lúc nào cũng có thể giết Mộng Điệp.

Cả hai cùng đồng thời ngồi xuống.

Trần Thu trầm giọng:
- Bây giờ Mộng cô nương tiếp tục kể đi.

Chúng tôi sẽ lắng nghe.
Mộng Điệp khẽ gật đầu, bắt đầu nói:
- Lần này A Nhất phái tôi đến đây là để thâm nhập vào các vị, phá rối quần hùng, sau đó tìm cơ hội ám sát hết toàn bộ những nhân vật chủ chốt như các vị trưởng lão của Vạn Kiếm mông, Lưu Nguyệt phái.
Trần Thu biến sắc, khẽ buông:
- Thiên Sát quả thật ghê gớm.

Các người cũng đã điều tra ra được hai đại phái chúng tôi có cử người đi theo bảo vệ quần hùng nữa à?
Mộng Điệp đáp:
- Nếu có người nói thì chúng tôi đương nhiên sẽ biết thôi.
Hồ Thanh không nhịn được mà vội hỏi:
- Thật ra ai là nội gián?
Mộng Điệp đáp:
- Hồ huynh cứ bình tĩnh.

Tôi đến đây là để hợp tác với các vị, đương nhiên cũng sẽ cung cấp một số thông tin hữu ích để các vị tin tôi.
Nàng nói tiếp:
- Tuy là người Thiên Sát, nhưng tôi thật ra không muốn trở thành sát thủ một chút nào.

Tôi đã chán ngán cuộc sống này.

Một cuộc sống mất tự do, luôn bị bó buộc và khống chế bởi mệnh lệnh của người khác.
Trần Thu gật đầu:
- A Nhất ư? Hắn chính là nhân vật thần bí nhất trong võ lâm hơn mười tám năm nay.

Khi Lý đại hiệp còn sống, ngay cả ông cũng không thể bắt được người này.
Mộng Điệp nói:
- Chính vì Lý Thiết Hoành đại hiệp muốn giết A Nhất, cho nên mới bị A Nhất bày kế sát hại, khiến quần hùng đều đồng loạt chống lại ông.

Trần Thu ra vẻ hồi tưởng, ánh mắt có chút u buồn:
- Thật là tội nghiệp cho Lý đại hiệp.

Năm ấy chưởng môn chúng ta từng mời đại hiệp tới ẩn trú ở Lưu Nguyệt phái, nhưng ông ta nhất định không vào vì sợ làm liên luỵ chúng tôi.

Lúc ấy thế quần hùng quá lớn mạnh, Lưu Nguyệt phái chúng tôi cũng không thể công khai đứng ra bảo vệ cho đại hiệp được.
Hồ Thanh chợt hỏi:
- Nhưng đệ tử vẫn không hiểu.

Võ công của Lý đại hiệp nghe đồn đã đạt đến mức kinh người, nội lực luyện thành Vô Trung Sinh Hữu, liên miên bất tuyệt, vậy cớ làm sao lại bị chết vì kiệt sức được?
Trần Thu đáp:
- Vì ông ấy đã trúng phải một loại kịch độc.

Loại độc này hẳn Mộng cô nương biết.
Mộng Điệp gật đầu:
- Lý đại hiệp trúng tới sáu trong bảy loại của Thất Tuyệt độc, không chết ngay lập tức thì cũng đã là quá siêu phàm.
Thất tuyệt độc mỗi loại đều là độc dược mạnh nhất thế gian.

Cao thủ cỡ nào thì chỉ cần trúng một loại cũng đã vong mạng, ngay chính chưởng môn đời thứ chín của Ngũ Hổ môn, Thần Hổ Đông Đô Thần Nhĩ Phong, một truyền thuyết của môn phái này mà cách đây hơn ba mươi năm cũng bị trúng Hắc Sơn cao, một trong Thất Tuyệt độc mà dẫn đến cái chết.

Vậy mà Lý Thiết Hoành năm đó bị trúng tới sáu loại độc dược, vậy mà vẫn có thể kiên cường chống trả, ôm vợ con chạy trốn suốt ba tháng liền, bản lĩnh kinh thiên ấy trong lịch sử võ lâm mấy ai làm được.
Mộng Điệp nói tiếp:
- Mong các vị hãy tin tưởng tôi, tôi thực sự không thích cảm giác khi phải giết người chút nào.

Cũng không muốn bị A Nhất thao túng nữa.

Sát Nhất vương Tạ Đình lúc sáng cũng chính là người của Thiên Sát, hắn tuy không phải đàn chủ, nhưng võ công cũng không thua kém là bao.

Tạ Đình chính là một quân bài ẩn của A Nhất, khi nào A Nhất cần dùng đến thì mới gọi hắn về làm việc.
Hồ Thanh sững sờ.
Nàng nói:
- Nhưng bản thân Tạ Đình cũng chỉ là một kẻ khốn khổ.

Hắn theo lệnh A Nhất phải đi giết oan người vô tội khắp nơi, tự tạo nên biệt danh Sát Nhân vương.

Nhưng thực lòng, ta biết Tạ Đình không hề muốn vậy.

Hắn là kẻ có lòng dạ rất yếu đuối, đã có lần khi hắn gặp ta, hắn ôm mặt khóc suốt một ngày một đêm, nói rằng bản thân không muốn đi giết người nữa.
Trần Thu gật đầu, có vẻ thực sự thông cảm cho Tạ Đình:
- Nhưng rốt cuộc hắn vẫn phải giết.
- Vì A Nhất bảo thế.

A Nhất cưu mang, nuôi dưỡng chúng tôi từ nhỏ đến lớn, y chính là cha mà cũng chính là mẹ của chúng tôi.


Lời cha mẹ nói, phận làm con sao dám không nghe.
Giọng Mộng Điệp chợt trở nên vô cùng thê lương, hai mắt đã rớm lệ:
- Nhưng bây giờ tôi không muốn nghe lời y nữa.

Tất cả những thứ y bắt tôi thể hiện, từ việc đi giết người, đến việc luôn phải tạo nên một hình tượng thuần khiết giả tạo, luôn phải nở nụ cười trên môi… không tôi thực sự không muốn như thế nữa, tôi không muốn là một quân cờ trong tay y.
Hồ Thanh thở dài:
- Mộng cô nương xin hãy bình tĩnh, tâm tình của cô hiện chúng tôi đã hiểu.

Tuy nhiên, cô cần chứng mình cho chúng tôi biết rằng cô không lừa chúng tôi.
Trần Thu hỏi:
- Cô đã là người của Thiên Sát, vậy có biết A Nhất là ai không?
Nhưng câu trả lời đã được Trần Thu sớm đoán ra.

A Nhất nếu bị người khác biết được dung mạo thật sự, thì đã không còn là A Nhất nữa rồi.
Mộng Điệp nói:
- Sắp xếp vụ Phong Vô Ảnh chính là A Nhất, y chính là bóng đen mà Phong Vô Ảnh đã nói tới.

Thật ra y luôn ở bên cạnh chúng ta, chỉ có điều chúng ta không biết y là ai thôi.
Cả Trần Thu với Hồ Thanh sống lưng đều chợt trở nên lạnh toát.

Một kẻ nguy hiểm như vậy mà lại ở bên cạnh mình, mà mình thì không cách nào hay biết.

Cái cảm giác này thật giống với một con hươu đang bị một con hổ đói đứng rình phía sau lưng vậy.
Chợt Mộng Điệp nhìn ra cửa, thần sắc có vẻ sợ sệt:
- Thôi, tôi ở trong đây đã quá lâu rồi, cần ra ngoài gấp, nếu không sẽ bị Thiên Sát để ý.

Chuyện hôm nay xin hai vị đừng nói với bọn người Lý Ngọc Vân, Tô Khắc, Trần Khoái… hoặc bất cứ ai.

Tôi chỉ sợ người các vị tin tưởng nhất cũng là người của Thiên Sát, hoặc chính là A Nhất.
Hồ Thanh cùng Trần Thu gật đầu.

Chờ sau khi Mộng Điệp đi ra ngoài.

Trần Thu mới quay sang nói với Hồ Thanh:
- Chuyện cô ta nói ngươi cảm thấy có đáng tin không?
Hồ Thanh đáp:
- Có vẻ đáng tin.

Nhưng cũng không thể nào không đề phòng.

Trần Thu mỉm cười:
- Xem ra ngươi cũng đã chững chạc hơn rồi.

Vậy mới có phong thái của người kế nhiệm Lưu Nguyệt phái.
Hồ Thanh mặt hơi đỏ, lảng sang chuyện khác:
- Trần thúc, thúc đã trợ giúp cho Phong Vô Ảnh cùng Đại Hoả bỏ trốn, nhưng hiện tại họ bị phát lệnh truy sát khắp giang hồ.

Liệu họ có qua nổi lần này không đây?
Giọng nói của Hồ Thanh thể hiện sự lo lắng quan tâm thực sự, vì y biết Phong Vô Ảnh chính là con trai của Lý đại hiệp.

Đối với vị đại hiệp này trong lòng Hồ Thanh luôn có sự kính ngưỡng rất lớn, sự kính ngưỡng này thậm chí đôi lúc còn lớn hơn cả đối với sư phụ y Đao đế Nguyễn Duy Võ.
Trần Thúc mỉm cười:
- Không sao? Ta đã chỉ dẫn cho Đại Hoả đến một nơi, ở nơi đó bọn họ có thể yên tâm mà bảo đảm an toàn.
Hồ Thanh hỏi:
- Nơi nào?
Ánh mắt của Trần Thu chợt trở nên sắc bén như dao cạo:
- Động phủ của Nguyễn Duy Võ sư huynh!
……………………………………..
Trong khu rừng rậm ngoài Đông Đô.
HIện tại nơi đây đêm tối mịt mờ, ánh trăng trên cao đều đã bị từng tán lá to, rậm rạp của vô số cây cổ thụ kết lại, tạo thành một bàn tay mà che khuất đi.
Nhưng trong đêm tối này vẫn còn một thứ ánh sáng hiện diện ở khắp mọi nơi.

Cặp mắt của dã thú.

Những cặp mắt rất sáng.
Cơ hồ nơi nào Phong Vô Ảnh cùng Đại Hoả đi qua thì nơi đó cũng xuất hiện hàng trăm cặp mắt như vậy dõi theo.

Nhưng chúng không tấn công mà chỉ đứng nhìn.

Loài dã thú thường chờ khi con mồi hoảng loạn hoặc kiệt sức thì mới lao ra cắn cổ.
Đại Hoả ôm hông Phong Vô Ảnh vừa chạy vừa thở hồng hộc.

Đến một bãi đất trống nọ, gã mệt nhoài không di chuyển nổi nữa nên đành đặt Phong Vô Ảnh xuống đất, rồi cúi đầu thở hắt ra một hơi.
Từng vết thương trên thân thể chợt đau nhói, đây đều là những vết thương lúc chiều bị đám người Thiên Sát chém, may nhờ có thuốc tốt của Bành Bá sức vào, vết thương nhanh chóng khô lại tạo thành vỏ, nếu không thì hiện tại máu đã chảy đầm đìa.

Phong Vô Ảnh lúc này mặt mày tái nhợt, trên ấn đường tím đen, hiển nhiên đã trúng phải kịch độc từ ba mũi kim châm do Hồng Hài nhi Tiểu Vũ bắn ra.

Tuy nhiên Phong Vô Ảnh vẫn đang còn tỉnh táo, chàng nhìn Đại Hoả mà cười phá lên.
Đại Hoả cau mày, vội hít vào một hơi, lấy lại sức, sau đó đặt Phong Vô Ảnh tựa lưng vào một gốc cây gần đó, rồi nói:

- Mau mau vận khí ép kịch độc ra.

Nếu không ngươi sẽ nhanh chóng chết đó.
Phong Vô Ảnh vẫn chỉ cười, nhưng chàng chỉ cười được một lúc rồi lại ho sụ sụ, nôn ra cả máu.
Đại Hoả nghiến răng ken két, nóng vội hỏi:
- Ngươi sao vậy? Bây giờ quan trọng nhất chính là bảo toàn mạng sống.

Lý Ngọc Vân tuy lầm, nhưng chẳng lẽ ngươi nỡ để cô ta ở trong cạm bẫy của Thiên Sát mà chịu nguy hiểm vậy ư? Mau mau vận khí đi nào, ta sẽ hỗ trợ giúp ngươi đẩy kịch độc ra.
Phong Vô Ảnh lắc đầu, giọng buồn buồn đáp:
- Anh đừng phí công.

Tôi thực sự cũng không biết vận khí.
Đại Hoả sững sờ.

- Kiếm pháp của tôi là do tự luyện tập mà thành, khinh công cũng thế.

Riêng chỉ có nội lực là không tự luyện tập được.

Ngay cả phép điểm huyệt giải huyệt thì cũng mới học từ hai năm trước.
Phong Vô Ảnh cười cay đắng:
- Chất độc mà tôi trúng phải là của rắn hổ mang.

Chất này cực độc, một con hổ mạnh đến bao nhiêu khi trúng phải thì cũng không quá ba ngày là chết.

Còn tôi, anh có thấy tôi mạnh hơn hổ không?
Trước đây trong rừng, Phong Vô Ảnh đã từng thấy một con rắn hổ mang đối đầu với một con hổ.

Kết quả con rắn hổ mang tuy bị con hổ xé thành hai khúc, nhưng nó cũng kịp để lại dấu răng trên mình con hổ.

Và như đã nói, sau ba ngày thì toàn thân con hổ kia đều trở nên tím đen rồi chết.
Đại Hoả bất lực buông thỏng hai tay xuống, rồi gã chợt oà khóc như một đứa trẻ.
Phong Vô Ảnh lắc đầu:
- Anh chớ nên khóc.

Tôi đã thành ra thế này, anh nên bỏ chạy cho thật sớm.

Bởi vì đám dã thú ngoài kia đang chờ lúc tôi trở nên yếu nhất, thì sẽ xông vào tấn công, rồi xé xác tôi.

Anh võ công tuy cao, nhưng không thể nào cứ ôm tôi mà bỏ chạy mãi được.
Giọng Đại Hoả chợt trở nên nghẹn ngào, y quỳ xuống trước mặt Phong Vô Ảnh, dập đầu xuống đất kêu lên từng tiếng bịch bịch liên tục:
- Thiếu gia, thiếu gia.

Đại Hoả tôi có lỗi với người, có lỗi với Lý Thiết Hoành chủ nhân.

Tôi chính là con trai của Đại Tửu, tuỳ tùng thứ ba của Lý chủ nhân.
Lý Thiết Hoành năm xưa khi hành tẩu giang hồ thường mang theo ba người.

Hai nam một nữ.

Một chính là Bạch Diệp Phi Ưng Tô Khắc, người này nổi tiếng đa mưu túc trí, thường hiến kế hay cho Lý Thiết Hoành.

Còn người nam thứ hai chính là cha Đại Hoả, Đại Tửu.

Y là một thiết hán đầu đội trời chân đạp đất, võ công cực cao nhưng đầu óc thì đơn giản, tuy vậy Đại Tửu chính là cánh tay đắc lực nhất của Lý Thiết Hoành.

Còn người nữ duy nhất tên là Lý Lan Hương, chỉ đơn thuần là một tỳ nữ hầu rượu.
Lý Lan Hương nghe đồn đã chết trong trận chiến mười tám năm trước, Tô Khắc thì ẩn nấp đến ngày Lý Thiết Hoành được minh oan mới xuất hiện, riêng Đại Tửu thì mất tích hoàn toàn, không nghe được một chút tin tức.
- Cha năm xưa trúng trọng thương của A Tam, võ công cơ hồ toàn bộ bị phế.

Phải cố gắng lắm mới ôm tôi thoát khỏi vòng vây, sau đó chúng tôi ẩn cư sơn lâm.

Cha tôi mỗi ngày đều dạy võ cho tôi, bảo tôi mai sau khi quay lại giang hồ phải cố gắng tìm lại thiếu gia, bảo vệ người, cùng người báo thù.
Đại Hoả nghẹn ngào gào lớn:
- Nhưng tôi thật bất tài.

Bây giờ để thiếu gia bị thương đến nỗi này.

Thiếu gia mà chết, thì tôi cũng tự sát chết đi luôn.
Hai tay Đại Hoả đấm mạnh xuống đất, làm mặt đất bị bới tung cả lên.

Nhưng chợt Phong Vô Ảnh nói:
- Ngươi nhìn xem đầu quyền phải ngươi có cái gì?
Đại Hoả chợt đưa nắm tay lên nhìn lại, thì liền sững sờ.

Vì trên đó có một dòng chữ đang phát sáng, rõ ràng là dùng bột lân tinh mà viết.
“Trấn Thiên Quan, núi Lạc Sơn, gặp Đao đế”
Phong Vô Ảnh nói tiếp:
- Thứ này hình như là khi lão già kia chưởng đối quyền với ngươi thì in vào.

Lúc đó xung quanh rất nhiều ngọn đuốc, lân tinh cũng không thể phát sáng được, nhưng khi vào tới khu rừng này thì lại khác.
Vừa dứt lời Phong Vô Ảnh lại ho sù sụ, sắc mặt càng thêm tái.
Đại Hoả nói:
- Ông ta đã nương tay với ta, rõ ràng là muốn chúng ta chạy trốn.

Lại chỉ dẫn tới Lưu Nguyệt phái, vậy là muốn chỉ cho chúng ta một con đường sống.
Phong Vô Ảnh lắc đầu cười:
- Nhưng từ đây muốn tới Lạc Sơn cũng mất hơn ba ngày, mà ta thì…
- Không, ngươi sẽ chịu được!
Chợt tiếng nói phát ra từ sau lưng Đại Hoả làm gã giật mình.
………………..
Hồ Bất Quy xuất hiện.

Y lặng lẽ đứng nhìn Phong Vô Ảnh, không nói câu nào.
Nhưng khi Phong Vô Ảnh nhìn thấy y thì trong lòng chợt xuất hiện lên một cảm giác nghẹn khuất.
- Hồ thúc, thúc đã tới rồi sao?
Phong Vô Ảnh cơ hồ vui đến chảy nước mắt.


Ngày đó nhớ khi chàng bị một đám người liên thủ đuổi giết, chính Hồ Bất Quy là người đã xuất hiện và cứu chàng thoát thân.

Sau đó vì bị đám người A Nhị, A Tứ, A Ngũ đuổi theo quá sát nên Hồ Bất Quy đành đem Phong Vô Ảnh thả vào trong một tuyệt cốc, chỉ để lại một thanh kiếm cho chàng, sau đó thì đích thân đi đánh lạc hướng bọn người Thiên Sát.
Sau đó Phong Vô Ảnh một mình bươn chải, sống sót trong rừng sâu.

Đã bao lần chàng hy vọng Hồ Bất Quy trở lại đón chàng, nhưng vẫn không chàng bao giờ thấy bóng y.

Lắm lúc, Phong Vô Ảnh cũng tưởng Hồ Bất Quy đã bị đám người kia giết chết rồi.
Hồ Bất Quy nhìn Phong Vô Ảnh, trong mắt nỗi lên một niềm bi thương khó tả, chàng thiếu niên trẻ tuổi này tuy nhìn vẻ ngoài đã khác xưa nhiều lắm, không còn sự ngây thơ non nớt của một đứa nhỏ nữa.

Nhưng trong mắt nó Hồ Bất Quy hình như thấy được hình bóng của Lý Thiết Hoành, một con người mà Hồ Bất Quy mãi mãi không thể nào quên được.

Cũng chính nhờ Lý Thiết Hoành mà Hồ Bất Quy mới hạ quyết tâm rời khỏi Thiên Sát.
Hồ Bất Quy tuy trong lòng rất đau đớn, nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng, nói với Phong Vô Ảnh:
- Ta tin ngươi có thể chịu được.

Ngày ấy ta để lại ngươi một mình trong rừng sâu, một đứa bé như ngươi mà vẫn có thể chống chọi lại dã thú, tự sinh tồn một mình thì cũng đủ hiểu khả năng của ngươi.
Đoạn Hồ Bất Quy rút trong ngực ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng, ném sang cho Đại Hoả.
- Thứ này gọi là Hồi Dương đan.

Mỗi ngày cho hắn uống một lần vào buổi tối thì có thể duy trì sinh cơ cho hắn.

Sau khi đến được Lưu Nguyệt phái thì hãy nhờ Đao đế trị thương giúp, cứ xưng mình là hậu nhân của Lý Thiết Hoành thì ông ta nhất quyết sẽ không từ chối.
Đại Hoả vội vã cất lọ thuốc vào ngực, từ giờ khắc này, gã đã xem lọ Hồi Dương đan quý trọng hơn cả chính sinh mạng của gã.
Phong Vô Ảnh hỏi:
- Vậy thúc đi đâu, sao người không đi cùng con?
Hồ Bất Quy lắc đầu:
- Ta còn có công việc chưa giải quyết ở đây.

Y chợt xoay lưng vung tay áo, một luồng cuồng phong bắn lên trên đầu.

Cùng lúc lá cây phía trên cũng rơi lả tả, để lộ ra một khoảng trăng tròn chiếu xuống mặt đất, đem lại ánh sáng cho cái màn đêm tĩnh mịch nơi đây.

Những ánh mắt lang sói lấp lánh như đốm lửa xung quanh cũng tản ra dần.

Có lẽ chúng hiểu khi con người có ánh sáng dẫn đường thì sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, cho dù con người đó có sức cùng lực kiệt, gần đất xa trời như Phong Vô Ảnh đi chăng nữa.
- Hãy nhớ, Lý đại ca lúc sống là một người quang minh lỗi lạc, hành sự không e dè, ngươi nên tập theo phong thái của anh ấy, đừng nên vì báo thù mà tự hành hạ, ẩn dấu mình trong bóng đêm nữa.

Rồi y ánh mắt của y dời đến thanh kiếm có vỏ ngoài màu ngọc bích trong tay Phong Vô Ảnh, nghiêm mặt nói tiếp:
- Thanh kiếm trong tay ngươi chính là do Lý đại ca để lại, ngươi nên trân trọng nó.

Đừng thấy nó có vẻ ngoài bình thường, lại không bén lắm mà coi thường nó.

Bảo kiếm, giá trị đích thực là ở bên trong, câu nói này, ngươi nên nhớ kỹ!
Lời vừa dứt thì Hồ Bất Quy cũng đã tung người đi, biến mất vào bóng đêm.

Để lại hai người Phong Vô Ảnh và Đại Hoả cùng đắm mình dưới ánh trăng.
Phong Vô Ảnh cầm kiếm của mình lên, nhìn nó giống như một gã thiếu niên đang nhìn tình nhân của mình.

Thanh kiếm này hoá ra là do cha chàng để lại cho chàng, vậy thì ý nghĩa của nó càng tăng thêm gấp bội nữa, kể từ nay chàng sẽ luôn đem nó theo bên mình, xem như cũng là để nhắc nhở bản thân không quên đi những lời Hồ Bất Quy vừa nói.

Cha chàng là một người quang minh lỗi lạc, hành sự ngay thẳng, Phong Vô Ảnh cũng không thể làm mất mặt cha được.

Kể từ nay chàng sẽ thay đổi, chàng đã phát chán với cái cách sống lặng lẽ, âm thầm khi xưa rồi.
…………………….
Gió.

Gió thổi bay làn tóc trắng xoá của Tiểu Hàn, chàng đứng một mình trong khu vườn gần phòng của mình mà ngước mặt lên ngắm ánh trăng.

Cây ngân thương vẫn được Tiểu Hàn ôm chặt trong ngực, ánh trăng trên cao chiếu rọi xuống khuôn mặt Tiểu Hàn, rồi rót xuống cây ngân thương làm nó giống như đang phát sáng.
Nhưng cây ngân thương thì sáng, còn lòng Tiểu Hàn thì lại đang không sáng chút nào.

Khuôn mặt chàng trầm trầm, tuy vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng không vô cảm nữa mà dần lộ vẻ bi thương.
Nếu lúc này Tiểu Hàn được mở miệng, thì câu đầu tiên chàng nói sẽ là:
- Phong Vô Ảnh, xin lỗi ngươi!
Chàng cảm thấy có lỗi với Phong Vô Ảnh.

Nhưng Tiểu Hàn lại không thể nào mở miệng được, mỗi khi nghĩ tới vấn đề này là toàn thân Tiểu Hàn lại run lên bần bật.
- Anh vẫn không thay đổi chút nào.
Mộng Điệp thong thả đi tới.

Nàng không cười như mọi khi nữa, ánh mắt của nàng cũng có chứa chút vẻ bi thương trong đó.
Tiểu Hàn vẫn không quay người lại mà chỉ đứng yên như một bức tượng.
Mộng Điệp bước lại ngang bằng với Tiểu Hàn, rồi cũng nhìn lên ánh trăng:
- Còn nhớ đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là một đêm trăng rất đẹp nhỉ? Khi ấy ta gặp nhau ở miếu hoang, anh là một đứa bé mười tuổi, còn tôi chỉ là một con nhỏ mới năm tuổi.

Chúng ta đều chỉ là ăn xin.
Tiểu Hàn tuy không biểu tình gì nhưng chàng vẫn đang lắng nghe những điều Mộng Điệp nói, từng mảng kí ức năm xưa cũng bắt đầu quay về.
- Còn nhớ khi đó tôi moi ra được một cái bánh bao trong đống rác ngoài chợ, cất dấu trong người chờ đến khi về miếu hoang rồi mới ăn.

Nào ngờ khi vừa lấy ra thì liền bị tụi nhỏ trong miếu đánh đập, trấn lột cái bánh bao này.
Rồi Mộng Điệp nhìn sang Tiểu Hàn, mỉm cười:
- Và khi ấy chính là anh đứng ra, đánh nhau với bọn trẻ kia để bảo vệ cho tôi.
Ánh mắt Mộng Điệp chợt trở nên buồn buồn:
- Sau ngày ấy tôi luôn tìm cách cảm ơn anh, nhưng dường như anh lại lại muốn xa lánh tôi, không chịu đối diện nói chuyện với tôi.

Ban đầu tôi cứ tưởng ánh ghét tôi… Nhưng về sau tôi mới biết, thật ra…
Mộng Điệp vừa nói tới đây thì đã thấy tay Tiểu Hàn run lên bần bật, khuôn mặt chàng cũng trắng bệch đi.

Một Bạch Phát Ngân Thương Tiểu Hàn uy chấn giang hồ thoáng chốc lại trở thành một gã thiếu niên yếu ớt.

Tiểu Hàn dường như không muốn nghe Mộng Điệp nói nữa, chàng quay người đi, nhưng cũng chỉ đi được mấy bước thì trái tim chợt như thắt lại.
Mộng Điệp u sầu nhìn gã, cúi đầu thở dài:
- Thì ra cậu bé khuôn mặt lạnh lùng khi đó lại chỉ là một người câm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui