Mặt trời ngả về phía tây, bóng người ngả về phía đông…
Đêm nay, hai người tìm được một ngôi miếu hoang nghỉ lại. Mộ Nhược Ngôn tự giác thực hiện vai trò của kẻ hầu người hạ, kiếm về rất nhiều củi, đốt lên một đống lửa lớn. Xong xuôi, y ngồi xếp bằng trên mặt đất, chẳng ngại quần áo bẩn, lại lôi trong tay nải ra một mảng lương khô đã để lâu lắm rồi.
Mùi vị thật là tệ.
Dân giang hồ, không phải là lên ở tại khách điếm, đập bàn hô tiểu nhị một bình nữ nhi hồng cùng hai cân thịt bò sao? Ăn nhiều thịt bò như vậy không sợ nghẹn chết à?
Mộ Nhược Ngôn ai oán nghĩ, sở dĩ mình phải ăn ở khổ sở thế này chẳng qua cũng là vì tên kia không thích chốn đông người. Chính là, con bướm siêu cấp quý hiếm lại còn xinh đẹp, Hoàng Phủ Ám Minh không biết đã lẩn đi chỗ nào rồi. Kể từ hôm y bịa ra câu chuyện về Mạc Lăng, còn nói sẽ cùng hắn đi tìm Mạc Lăng, Hoàng Phủ tuyệt không thấy mặt, để mặc y muốn đi đâu thì đi. Thế nhưng Mộ Nhược Ngôn vẫn luôn biết Hoàng Phủ vẫn từ chỗ tối bám theo hắn như âm hồn, quả thực kinh dị không nói lên lời. Thứ này không nửa đêm nhảy ra hù người ta, nhưng nửa đêm ngứa tay giết người ta thì hoàn toàn có thể.
Đây chính là hình thức đi chung mấy ngày hôm nay của Mộ Nhược Ngôn và Hoàng Phủ Ám Minh.
Trong đêm mờ, ánh lửa cháy bập bùng. Hôm nay là một ngày đầu tháng, trời không trăng, không sao, bên ngoài rất tối, u uất buồn. Mộ Nhược Ngôn ngồi một mình, chán nản, lại cảm thấy cô tịch.
“Này, huynh xuống đây đi!”
Vẫn hoàn toàn im lặng. Y khẽ thở dài.
“Huynh không muốn xuống cũng được, nói chuyện một chút được không? Ta ngồi một mình rất buồn chán”
Lại là một khoảng im lặng rất dài, ngay lúc y nghĩ người kia sẽ vẫn không trả lời thì nghe thấy một tiếng đáp rất trầm.
“Nói!”
Mộ Nhược Ngôn xác thực đoán không sai, Hoàng Phủ quả nhiên vẫn ở ngay gần y. Nghe được hắn đáp rồi, chẳng hiểu sao, y lại không biết phải nói chuyện gì.
Mộ Nhược Ngôn bối rối cầm lương khô cho vào miệng, nhai như nhai rơm, lại ai oán nhớ đến tên kia có gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Quả thực đẹp đến nghịch thiên a.
Thể nào hắn lại phải luôn đeo mặt nạ. Nếu mang gương mặt đẹp đến thế đi giết người, sẽ có tiểu cô nương tình nguyện nhảy ra trước mũi kiếm của hắn không biết chừng. Nhưng những tiểu cô nương ấy lại chẳng phải là y.
Mộ Nhược Ngôn dè chừng hỏi.
“Huynh tại sao lại phải cần tìm Thanh Sương kiếm? Rốt cược thanh kiếm đó có huyền cơ gì?”
“Ta không biết!”
“Vậy tại sao huynh lại nhất định phải tìm?”
“Muốn biết một việc?”
Muốn hỏi xem, tại sao người kia dù tự phế hết võ công cũng không muốn ở lại bên cạnh hắn.
Trên đời này có một loại tình cảm gọi là không cam tâm.
Mộ Nhược Ngôn không nhìn được nét mặt của hắn, cũng không biết được trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đống lửa, khẽ nói.
“Huynh đừng tìm Thanh Sương kiếm nữa được không?”
“Tại sao?”
“Vì…”
Y ngẩng lên, cố xác định xem Hoàng Phủ ở đâu, nhưng không thể nào nhìn thấy hắn, liền nuốt nước bọt, can đảm nói.
“Vì ta cảm giác đây là một chuyện rất bi thương, huynh hẳn đã khổ sở lâu lắm rồi.”
Một mảng im lặng.
Ở chung với nhau được vài bữa, Mộ Nhược Ngôn phần nào hiểu được tính cách của người kia, hắn âm u, không thích nói chuyện, không thích ồn ào, là một người cực kì khó tính và nguy hiểm, cũng vô cùng cô độc.
Thấy Hoàng Phủ không có ý nói chuyện nữa, Mộ Nhược Ngôn trở mình, nằm nghiêng người. Trong đêm tối vì suy nghĩ mà trằn trọc không ngủ được. Đêm thật dài, chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Lại nói về xinh đẹp, Bạch Cẩm Y cũng thật là xinh đẹp, mặc dù không đẹp đến vô lý như ai kia, nhưng nàng quả là không hổ danh đệ nhất mỹ nhân. So với mỹ nhân âm u kia, nàng mới thực là tốt đẹp, đáng yêu, điềm đạm làm sao. Rất tiếc, Mộ Nhược Ngôn không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, chỉ là nếu không sớm tìm thấy nàng thì mạng nhỏ của hắn khó giữ lại được. Mặc kệ tên kia ôm bí mật gì, không cần nghĩ đến nữa, chẳng phải điều quan trọng nhất là nghĩ cách bảo mạng sao?
Mộ Nhược Ngôn đang mang tâm tưởng niệm, suy nghĩ linh tinh, bỗng thấy một miếng thịt bò khô bay đến, y vừa vặn đón được. Đây là lộc của đại gia phân phát cho bậc nô bộc sao. Y liền hướng phía thịt bò bay tới nói hai chữ đa tạ, vì rất lâu rồi mới được động đến thịt mà thật tâm cảm kích.
“Hình như hôm trước ta để ý, mắt của huynh có hai màu đúng không, một bên mắt…”
Viu một tiếng, lần này bay đến một đoản đao bay qua sát sườn mặt hắn, cắm vào sàn phía sau tạo thành một vết nứt sâu. Trên mái nhà vừa động, rớt xuống vài mảnh ngói. Mộ Nhược Ngôn thức thời ngậm miệng.
Tòa miếu hoang trở lên thật tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng lửa lép bép, Mộ Nhược Ngôn đã mắt nhắm mắt mở chuẩn bị ngủ rồi.
Gần nửa đêm, đột nhiên có một tiểu cô nương tiến vào.
Nàng đảo ánh mắt, e dè nhìn Mộ Nhược Ngôn, lại nhìn trời tối đen bên ngoài, cuối cùng vẫn chọn ở lại, ngồi nép một góc, co cụm lại bên đống lửa. Mộ Nhược Ngôn lựa chọn mặc kệ nàng, ngả lưng xuống ngủ. Tiểu muội không ngủ nổi cứ mở mắt thao láo nhìn y, làm y ngủ cũng thấy chột dạ.
Qua thời gian khoảng vài nén nhang nữa, lại có một người nữa tiến vào. Một vị công tử văn nhã, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy, đây là nữ giả nam trang. Người đó đến, nhìn tình cảnh kì lạ trong miếu, thoáng giật mình, nhìn đến Mộ Nhược Ngôn đang nằm khểnh ra ngủ thì nhíu mày.
“Tiểu muội, đây là người quen của muội à?”
Tiểu muội liếc Mộ Nhược Ngôn vài cái, ấp úng nói dối.
“Dạ, đây là đại huynh của muội.”
Huynh đệ nữ giả nam trang nhìn hai người đầy ý nhị, tám phần mười là đã nghĩ thành tình nhân cùng bỏ trốn rồi. Mới chắp hai tay, khách khí nói.
“Ta gọi Na Dương, muội đây là…”
“Tịnh Yên…”
“Tịnh Yên muội muội.”
Na Dương, Na Dương, chẳng phải là kẻ tự xưng biết tất cả mọi chuyện trong thiên hạ, Na Dương tiểu thư sao, Mộ Nhược Ngôn ngẫm nghĩ, liệu cô ta có biết Mạc Lăng ở đâu không nhỉ. Lại còn cô em gái “nuôi” Tịnh Yên này nữa, xem ra cũng không phải người đơn giản.
Hai người hàn huyên bên đống lửa câu được câu chăng, thoáng cái đã qua nửa đêm, đều vì đề phòng mà không dám ngủ.
Đến quá nửa đêm, có thể là vì quá nhàm chán, vị Na Dương ‘công tử’ lôi ra một bàn cờ, đã rủ rê được tiểu muội tử đánh cờ rồi. Tiếng quân cờ cạch cạch đặt xuống càng khiến y phiền não không thôi.
Ngay khi Na Dương sắp thắng đến ván thứ tám rồi thì đột nhiên, một mùi hương khá nồng xông vào trong miếu. Mộ Nhược Ngôn nhanh như cắt bật dậy, lại lấy tay che mũi, chẳng lẽ… Y đang dáo dác nhìn chung quanh thì một nữ tử áo trắng tiến vào, khanh khách cười, tiếng cười trong như chuông bạc.
“Mộ công tử yên tâm, lần này không có mê hương đâu…”
Đang muốn đi tìm nàng thì người mình cần tìm nửa đêm mò đến tận cửa, xem ra vận may của y cũng không tệ. Mộ Nhược Ngôn cảm thán nghĩ, ngồi một đêm ở miếu hoang cũng gặp được thật lắm người.
Một quy luật bất thành văn, trên giang hồ, chỉ cần đến miếu hoang là có thể giao lưu kết bạn.
So với khách điếm, miếu hoang còn đông vui hơn.
Na Dương nhìn nàng, hơi ngẫm nghĩ.
“Nàng là Bạch Cẩm Y sao?”
Bạch Cẩm Y khẽ nhíu mày, hiển nhiên nghe thấy tên mình từ miệng nguoqì khác cũng chẳng vui vẻ gì, nhất là từ một tên bất nam bất nữ vô cùng khả nghi. Đột nhiên, một giọng nói vô cùng trong trẻo phát ra, cùng lúc là một thân hình mũm mĩm tiến vào.
“A, hôm nay thật đông vui. Tỷ tỷ xinh đẹp, đây là bằng hữu của tỷ à. Mọi người đều là người trong võ lâm đúng không. Vậy là người một nhà rồi, không ngờ ở đây cũng có hai tỷ tỷ xinh đẹp nữa nha…”
Tiểu vương gia Hách Mi, gương mặt như bánh bao, bày ra bộ dáng cực dễ thương, ai cũng không ngại, ngồi xếp bằng ở giữa miếu, một tay đã nhanh moi thịt khô của Nhược Ngôn mà bỏ vào miệng nhai nhai rồi.
Một quy luật bất thành văn nữa trên giang hồ là không động thủ với tiểu tử mặt dày. Quên đi, ai oán nhìn thịt khô của mình bị cướp mất, thế nhưng Mộ Nhược Ngôn không nghĩ sẽ chấp nhặt với tiểu tử này.
Na Dương vì bị vạch trần mình là nữ mà đỏ mặt. Tiểu muội Tịnh Yên vì được khen là xinh đẹp mà đỏ mặt. Bạch Cẩm Y không nhìn hai nàng, mà nhanh tay kéo tiểu vương gia về phía sau mình, nhìn chằm chằm về phía Mộ Nhược Ngôn.
“Quan trọng là Mộ công tử, người ở đây, vậy Hoàng Phủ Ám Minh cũng ở đây sao?”
Na Dương tiểu thư Hoa Nhược Song liền nháy mắt cảnh giác.
“Hoàng Phủ Ám Minh ở chỗ này…?”
Bạch Cẩm Y nhếch miệng cười.
“Cô tự xưng là biết tất cả chuyện trong thiên hạ, vậy mà có thế này cũng không đoán ra?”
“Cô im đi!”
Na Dương tức giận, mắt thấy hai nàng sắp cãi nhau đến nơi rồi, Mộ Nhược Ngôn đành ra tay ngăn lại, thấp giọng nói.
“Các nàng nhỏ tiếng một chút. Đừng làm ồn nữa…”
Nếu mà để tên kia tức giận, ra tay đồ sát thì ai cũng không thoát được đâu.
Tiểu vương gia tròn mắt hỏi.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, Hoàng Phủ Ám Minh là ai vậy? Lại là bằng hữu tốt của tỷ à?”
“Ta làm gì có diễm phúc quen được tên ôn thần giết người không gớm tay như hắn, đến cả đàn bà và trẻ em cũng không buông tha, thiên hạ người người phỉ nhổ…”
Bạch Cẩm Y càng nói càng hăng, Mộ Nhược Ngôn nghĩ muốn ngăn nàng lại mà không kịp. Không phải nói Hoàng Phủ Ám Minh có thể ở đây sao, nàng to tiếng thế làm gì.
“Đúng vậy, Hoàng Phủ Ám Minh là một tên ma đầu khốn khiếp bại hoại, không việc xấu nào là không làm… Tiểu đệ lớn lên sau này đừng như hắn.”
Na Dương gật đầu đồng ý, đồng tình với Bạch Cẩm Y, không phải vừa rồi các nàng còn bất hòa lắm sao, nay đã bắt tay nhau như bạn lâu năm rồi.
“Quả thực là một kẻ cặn bã!”
Tịnh Yên muội muội lên tiếng. Mộ Nhược Ngôn cười khổ, không phải tiểu muội này nãy giờ rất kiệm lời, ít nói sao.
“Đệ nhất định sẽ không giống tên khốn lưu manh như thế!”
Cuối cùng là tiểu vương gia Hách Mi. Tiểu đệ à, không phải vừa rồi đệ còn không biết Hoàng Phủ là ai à
Mộ Nhược Ngôn liều mạng nháy mắt với mọi người, ai ngờ mọi người càng nói càng hăng, như kiếm được kẻ thù chung mà bao nhiêu ngôn ngữ xỉ vả đều tuôn ra được hết. Y khẽ hạ giọng thật thấp nói.
“Có thể Hoàng Phủ ở đây đấy?”
“Ở đây ta cũng phải nói… mà ai ở đây cơ?”
“Hoàng Phủ Ám Minh.”
Bạch Cẩm Y tái mặt, lắp bắp.
“Sao … sao …ngươi không nói sớm?”
“Ta cũng chưa từng nói là hắn không có.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...