CHƯƠNG 73: ĐỪNG CÓ MÀ KHÔNG NỂ MẶT
Mạnh Tiểu Long hiển nhiên có chút lúng túng, nhưng vẫn bị Tống Vĩnh Nhi kéo đẩy ra ngoài!
Ngay sau đó, anh mới phản ứng lại muốn xông vào, nhưng cô đã nhanh hơn một bước khóa trái cửa phòng lại!
“Vĩnh Nhi, anh biết sai rồi, sau này anh sẽ không nghe điện thoại của em nữa, Vĩnh Nhi ~”
“Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi, em mở cửa đi, nghe anh giải thích, cho anh một cơ hội được không?”
Anh bất lực đập cửa, xin lỗi, dỗ dành, Mạnh Tiểu Long chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày bé heo của anh trưởng thành, cũng sẽ giận anh như vậy!
Cô đã không còn là cô bé mà được cho một chai nước táo chua hoặc là đối xử tốt một chút đã vui ra mặt mà kéo cánh tay anh cười tươi như ngày xưa nữa!
Vợ chồng Tống Quốc Cường cũng ra ngoài ngay sau khi Tống Vĩnh Nhi lên lầu, hiện giờ trong nhà không ai quản chuyện của bọn họ, người giúp việc thì không dám nhúng tay vào, càng không dám nhiều chuyện.
Ở hành lang dài trên lầu hai, Mạnh Tiểu Long cứ như vậy lúc lâu, cuối cùng Phương Tề đi lên.
“Cậu Tiểu Long, cô chủ giận dỗi trẻ con, bây giờ cậu càng ép, tâm lý phản kháng của cô ấy càng lớn, theo tôi thấy thì cậu nên cho cô ấy chút thời gian, để cô ấy bình tĩnh lại, cậu cũng có thể suy nghĩ tiếp theo nên làm gì?”
Nghe quản gia nói xong, Mạnh Tiểu Long bình tĩnh hơn nhiều.
Anh lưu luyến nhìn chằm chằm cánh cửa, lúc này cuối cùng anh cũng hiểu được cái gọi là trông chờ mỏi mòn!
Lúc này Tống Vĩnh Nhi đang đeo tai nghe, vừa nghe nhạc rock vừa nhảy disco trên giường lớn của mình, hết bài này đến bài khác, cuối cùng đến khi kết thúc bài nào đó rồi, cô mới cảm nhận được thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Cô tháo tai nghe xuống, cả người nhảy đến đầy mồ hôi.
Đi tắm rửa qua, cô mặc đồ ngủ đi ra, ngả xuống giường lớn, mắt trưng trưng nhìn bảng quảng cáo ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lăng Ngạo, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Như vậy có phải giống như câu nói: Tình không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm?
Cô suy nghĩ, có lẽ lúc nãy chú gọi điện thoại tới đây là có chuyện muốn tìm cô. Nhưng cô lại không cẩn thận để Mạnh Tiểu Long nghe máy, thiếu chút nữa làm lộ bí mật của chú.
Chú có giận hay không?
Cô suy nghĩ lung tung lúc, sau đó cẩn thận gửi tin nhắn cho Lăng Ngạo: “Chú ơi.”
Chỉ có hai chữ.
Sau khi gửi xong, lúc lâu vẫn chưa thấy trả lời!
Tống Vĩnh nhìn trần nhà kêu trời, kéo chăn che đầu mình lại, càng thêm rối rắm!
Tống Vĩnh Nhi lúc này không biết rằng, Lăng Ngạo đang có mặt ở văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị Lăng Vân Quốc tế, tầng 88, tầng dành cho quản lý cấp cao nơi mà hàng ngày ba anh và các anh trai của anh đều phải đến, còn anh thì chưa từng. ,.
Trước đó cô gửi tin nhắn cho anh, anh chỉ nhắn trả lời một chữ, là bởi vì lúc đó anh vừa đến tầng hầm bãi đậu xe của Lăng Vân Quốc Tế, anh hai của anh với vẻ mặt cười đầy ẩn ý đang đi về phía anh.
Anh chưa từng thấy cô nhóc chủ động nói mấy lời dễ nghe như vậy.
Một tin nhắn, chỉ mấy chữ đơn giản: Chú, em nhớ anh rồi.
Vượt hơn nghìn lời hay ý đẹp.
Anh sợ cô chờ đợi, lúc này mới bớt thời gian để Trần Tín đưa anh quay lại trong xe, gọi điện thoại cho cô, lại không ngờ Mạnh Tiểu Long nghe máy.
Sau đó Lăng Nguyễn tới.
Thư ký của Lăng Nguyễn mời Lăng Ngạo lên trên, sau đó thì anh cũng khó có cơ hội nói chuyện với cô.
Trong văn phòng.
Sau khi Trần Tín đẩy xe Lăng Ngạo đi vào thì phát hiện sắc mặt của Lăng Nguyễn rất khó coi!
Thậm chí có thể nói là nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lăng Ngạo.
Trong lòng Trần Tín hơi sợ hãi, nắm chặt tay nắm xe lăn, lúc Lăng Nguyễn đưa mắt ra hiệu Trần Tín đi ra ngoài, Trần Tín cũng nhắm mắt làm bộ như không thấy, kiên định đứng sau lưng Lăng Ngạo, nói gì cũng không chịu rời đi!
, Lăng Nguyễn càng tức giận hơn: “Một vệ sĩ nho nhỏ cũng dám làm càn trước mặt tôi à!”
Trần Tín trong lòng hơi run nhưng vẫn điềm tĩnh ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt của Lăng Nguyễn mà nói: “Xin lỗi ông, tôi là do phu nhân Nguyệt Nha sắp xếp cho đi theo cậu Tư, chỉ nghe lệnh của cậu Tư.”
Lăng Nguyễn siết chặt nắm tay, nói với Lăng Ngạo: “Bảo cậu ta ra ngoài!”
Lăng Ngạo không lên tiếng, cũng sẽ không nói gì, bởi vì anh là người câm!
Rồi Trần Tín lại nói: “Xin lỗi ông, phu nhân Nguyệt Nha từng dặn dò chúng tôi, phải canh chừng cậu Tư không rời nửa bước, đề phòng bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra!”
“Nó là con trai tôi, tôi có thể giết nó sao! Cậu còn dám ngăn cản tôi, có tin là tôi sẽ không khách sáo với cậu không?”
Lăng Nguyễn vô cùng tức giận, vừa chuẩn bị có hành động, người đàn ông ngồi trên xe lăn lại bình tĩnh viết một chữ đưa cho Trần Tín.
Trần Tín xem qua, rất cung kính đi lên phía trước, rồi đặt trên bàn Lăng Nguyễn.
Ông già cúi mắt liếc nhìn qua tờ giấy kia một cái.
Bắc.
Bất ngờ Lăng Nguyễn bất động, cũng không làm khó Trần Tín nữa.
Bởi vì ông ta sực nhớ ra: ông nội của Trần An và Trần Tín, chính là Yến Bắc, người mà ông không dám đắc tội!
“Khụ khụ,” Lăng Nguyễn ngồi xuống trước bàn làm việc, thư ký nhanh chóng mang trà vào rồi lui ra ngoài, Lăng Nguyễn nhìn chằm chằm Lăng Ngạo, có cảm giác hận sắt không thành thép, nói: “Rốt cuộc con đang làm cái trò gì? Không phải ba đã nói hôn ước giữa nhà họ Tống với nhà họ Lăng chúng ta đã hủy rồi sao, con thì hay rồi, quảng cáo thông báo đính hôn khắp thành phố, con muốn gì?”
Lăng Ngạo bất động, không nói.
Đôi mắt sâu xa dường như có thể cất chứa mọi thứ, trong sự im lặng nhưng dường như âm thầm chứa cả cơn sóng mãnh liệt, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Lăng Nguyễn biết anh câm, nhớ tới tính tình trước kia của anh có chút lầm lì nhưng vẫn nghe lời, vì thế ra lệnh nói: “Con cho người của con tháo gỡ tất cả bảng quảng cáo đính hôn đó cho ba! Trong ngày hôm nay phải tháo gỡ hết toàn bộ!”
Lăng Ngạo vẫn bất động như cũ.
Lăng Nguyễn lại nói: “Con có biết tối mai nhà họ Mạnh đến đây, nếu bọn họ thấy bảng quảng cáo chụp con dâu nhà mình và con trai ba khoa trương treo ở mọi nơi gây chú ý, có phải là kỳ lắm không?”
Lăng Ngạo bỗng nâng tay chống cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn ông.
Nhưng không hề viết chữ gì!
Cũng không chịu gật đầu!
Lăng Nguyễn nhắm mắt lại, thở dài, lúc mở mắt ra, nhìn Lăng Ngạo với ánh mắt không thiện cảm: “Con nên biết thân phận của mình, nhà này nuôi con lớn như vậy thì con phải biết cảm ơn mới đúng! Trước đây hôn nhân của con có thể giúp ích cho gia tộc, con nên cố gắng hết sức. Giờ con tiếp tục bám lấy Tống Vĩnh Nhi, chỉ có thể mang lại ảnh hưởng xấu cho gia tộc, con nên dừng lại ở đây!”
Giọng điệu đó, sắc mặt đó, dường như Lăng Nguyễn muốn nói với Lăng Ngạo: Đừng có mà không nể mặt!
Nhưng Lăng Ngạo lại cười, nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Bàn tay to lớn trắng trẻo nhẹ nhàng đưa lên, búng tay ra hiệu với Trần Tín.
Lập tức, Trần Tín lấy thứ gì đó từ trong túi ra, lại cung kính hai tay đưa đến bàn làm việc của Lăng Nguyễn.
Lăng Nguyễn cúi đầu nhìn, là một thiệp mời màu xanh nước biển được làm đẹp tinh tế.
Mở ra, nội dung bên trong viết: Vào hồi 18 giờ chiều ngày 28 tháng này, anh Lăng Ngạo và cô Tống Vĩnh Nhi sẽ cử hành lễ đính hôn, đặc biệt mời ông Lăng Nguyễn và cả nhà đến tham gia bữa tiệc ở Tử Vi Cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...