CHƯƠNG 7: ĐÍCH THÂN ĐÓN CÔ.
Chuyện Tống Vĩnh Nhi gặp Lăng Ngạo ở đường cao tốc xảy ra vào thứ tư, còn nhà họ Lăng chính thức đến nhà họ Tống dạm hỏi là ngày thứ sáu. Chỉ cách nhau có một ngày, có lẽ là do Lý Nhu và Lưu Lan khi chơi bài với nhau đã bàn bạc xong những vấn đề vặt vãnh về chuyện hôn sự rồi.
Nhìn vào tốc độc dạm hỏi của nhà họ Lăng cũng đủ biết bọn họ xem trọng cuộc liên hôn thương nghiệp này tới mức nào rồi.
Vào ngày dạm hỏi, Lăng Nguyễn và Lý Nhu cùng nhau đến, còn cô dâu và chú rể tương lai, một người thì cơ thể không tiện, một người thì có tiết học ở trường nên đều không có mặt.
Một phần sính lễ là một vài bộ trang sức mới nhất đến từ các thương hiệu lớn hàng đầu, còn phần khác thì được đặt trong một chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn tinh xảo được khảm hồng ngọc bên ngoài, những sính lễ bên trong chính là sáu mươi ngôi nhà mặt tiền ở phố đi bộ của nhà họ Lăng ở khu Tân Thành, hai công ty đang phát triển thuận lợi mà Lăng Vân Quốc Tế mới thu mua năm ngoái và cả một câu lạc bộ đua ngựa lớn cách Tổng bộ của Lăng Vân Quốc Tế không xa nữa.
Nhà họ Lăng chi tiền khủng để lấy dâu cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Vợ chồng Tống Quốc Cường cũng đã nghĩ tới sính lễ dạm hỏi sẽ như thế nào rồi, bởi vì có tin đồn từ bên ngoài rằng, năm đó lúc cậu cả kết hôn, sính lễ có đến ba mươi căn nhà mặt tiền ở trung tâm thành phố và hai công xưởng dệt thêu của nhà họ Lăng; Còn lúc cậu hai kết hôn thì sính lễ cũng có ba mươi căn nhà mặt tiền còn có một khu đất xây nhà đã bỏ trống khá lâu ở khu khai phá.
Nhưng bọn họ thật sự không ngờ rằng tới khi con gái nhà họ được gả đi thì tổng số tài sản của sính lễ còn tăng gấp mấy lần nữa.
Dưới sự cầu thân đầy thành ý của nhà họ Lăng và dưới sự tiếp đãi nhiệt tình của nhà họ Tống, hôn sự của Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi cuối cùng cũng được quyết định rồi: Giữa hè ngày 8 tháng 8 đính hôn, giữa thu ngày 10 tháng 10 kết hôn.
*
Tiếng kêu râm ran của những con ve sầu trên cây hoà lẫn cùng tiếng chim hót ríu rít thật khiến Tống Vĩnh Nhi đinh tai nhức óc.
Cô ôm tấm chăn lật người lại, tiếp tục ngủ say.
Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ đã xuyên qua tấm cửa sổ bằng kính và thấu qua tấm rèm cửa ngả lên trên sàn nhà. Một loạt tiếng bước chân vội vã xông đến và gõ cốc cốc bên ngoài cửa phòng.
“Tiểu Vĩnh Nhi!”
Đó là thanh âm của Lưu Lan: “Mau dậy đi con! Xe nhà họ Lăng đã đến để đón con đi nhà lớn nhà họ Lăng rồi đó, con đừng ngủ nữa!”
Nghĩ tới đôi con ngươi thâm sâu khó lường đó, Tống Vĩnh Nhi liền bò dậy.
Trong lòng cô vẫn còn đang ôm cục tức đây này, hôm đó gửi cho anh ta một tin nhắn, anh ta ngay cả một chữ cũng không nhắn lại. Cho dù trong lòng anh ta có biết rõ cuộc hôn nhân của họ chỉ là chiêu bài để gia đình đạt lợi ích thôi đi nữa, cũng đâu cần ngó lơ cô như vậy chứ?
Anh ta tưởng cô muốn lấy anh ta lắm chắc?
Cô vừa giẫm lên đôi dép lê gãi gãi mái tóc rối bù của mình vừa ra mở cửa và nhìn chằm chằm vào bà mẹ của mình đầy ai oán: “Ò, dậy rồi nè.”
“Con.”
Lưu Lan thật sự chả yên tâm về cái trạng thái mê ngủ này của cô chút nào, bà liền nhanh chóng đi tới trước tủ quần áo của cô rồi lấy một chiếc đầm màu xanh ra cho cô: “Mặc cái này đi! Giày thì hôm qua mẹ cũng đã phối cho con rồi đúng không? Còn mua cho con một cái túi cầm tay màu trắng mới nữa.”
Lải nhải cả nửa ngày, đến khi quay người lại thì không còn thấy con gái nữa rồi.
Lưu Lan thở dài, đứa con gái bảo bối mà mình đã yêu chiều 18 năm nay, từ nhỏ đã được bảo bọc quá kỹ, lần này phải đi tới đại gia đình nhà họ Lăng đầy rối rắm phức tạp đó, không biết là có ứng phó được không nữa. Bà muốn đi cùng với chồng mình tới đó luôn nhưng chồng bà lại nói con gái cũng đã lớn rồi, hơn nữa nhà họ Lăng đã đặc biệt mời con gái đến thì đương nhiên là có dụng ý của họ rồi.
Chồng bà rõ ràng là rất tự tin với trí thông minh và lanh lẹ của con gái mình.
Nhưng Lưu Lan lại cảm thấy, cho dù con gái có thông minh đi nữa nhưng chưa bao giờ sống qua trong một gia đình tràn đầy tranh đấu hào môn như vậy, có nhiều kinh nghiệm thực tiễn không phải chỉ dựa vào trí tuệ là có thể giải quyết được đâu.
Bà đi tới nhà vệ sinh thì nhìn thấy con gái đang kéo quần lót lên sau khi ngồi bồn cầu, hai mắt trông vẫn còn rất lờ đờ mê ngủ.
“Bảo bối, con như vậy thì kêu mẹ yên tâm thế nào đây? Người trong căn biệt thự trên đỉnh núi đó toàn là mấy kẻ ăn thịt người không thèm nhả xương đó.”
“Được rồi, con biết rồi mà mẹ, mấy điều mẹ nói con đã thuộc luôn rồi nè!”
“Con biết thì có ích gì, mẹ chỉ hy vọng con có thể vực dậy tinh thần lên thôi.”
“Con biết rồi!”
“Con nhớ mang điện thoại theo bên mình suốt đó nghe không, đi tới đó hễ người ta không chỉ đích danh con thì con cũng đừng mở mồm nói gì tuỳ tiện đó, nhớ lấy mấy cái nghi thức xã giao mà con đã học ở lớp bồi dưỡng công chúa trước đây ra mà biểu hiện thật tốt trước người nhà họ nữa, ngàn vạn lần đừng để họ nhìn ra sai sót của con. Ông Lăng đương nhiên sẽ không làm khó con, nhưng vợ chồng cậu cả và vợ chồng cậu hai thì chưa chắc vì dù sao đi nữa chuyện sính lễ vừa rồi, có khi trong lòng họ lại đố kị, rất dễ kích động.”
“…”
Tống Vĩnh Nhi nhét cây bàn chải đánh răng tự động vào miệng đánh răng, cho dù Lưu Lan có nói gì đi nữa cô cũng mặc kệ.
Mười phút sau—
Một dáng người duyên dáng trong màu váy xanh nước biển đẩy cánh cửa sát đất bằng pha lê trong suốt bước đi khoan thai ra ngoài, khuôn mặt Tống Vĩnh Nhi mang đầy những khí chất trẻ con không hiểu sự đời, có lẽ là do tuổi tác còn quá nhỏ cho nên đây chính là khí chất trời ban. Khi cô nở nụ cười thì giữa mi tâm cô luôn mang lại một cảm giác phấn khởi, còn khi cô đỏ mặt thì trên khuôn mặt tinh xảo đó luôn đầy ắp những sự hồng hào mạnh khoẻ.
Đôi mắt lấp lánh liếc nhìn một cái, là chiếc xe ngày hôm đó.
Trần Tín lễ phép đứng trước cửa hàng ghế sau nở nụ cười nhìn cô: “Chào buổi sáng, cô Tống!”
“Anh cũng biết chào à!” Tống Vĩnh Nhi làm mặt quỷ với anh, trong lòng thì đang thầm oán: Mới sáng sớm tinh mơ đã tới đón cô, làm phiền cô ngủ thì cũng thôi đi, đằng này còn để cô đói, hừ!
Trần Tín kéo cửa xe ra, Tống Vĩnh Nhi liền nhanh chóng ngồi vào.
Lăng Ngạo đang ngồi trong xe, ngay thời khắc cửa xe mở ra, tiếng ai oán cũng vừa dứt thì một thân ảnh màu xanh liền ngồi đến bên cạnh anh. Trong khoảnh khắc cánh cửa xe đóng lại, ánh mặt trời chiếu lên chiếc váy xinh đẹp của cô, làm hiện lên một sự tươi tắn và quyến rũ không nói nên lời.
Anh rũ tầm mắt xuống, nhàn nhạt nhìn vào đôi chân của mình, đôi đồng tử đen láy như đá vỏ chai đen chợt loé qua một tia ngưỡng mộ, sau đó thì liền biến mất.
Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy anh nhưng cũng không thèm chào hỏi, giả vờ như không nhìn thấy anh luôn!
Lăng Ngạo cũng rất yên lặng, giống như là cô tinh linh rực rỡ loá mắt này chưa từng bước lên xe vậy.
Khi chiếc ô tô sang trọng rời khỏi khu nhà của Tống Vĩnh Nhi và lái tới góc đường của một con phố thương nghiệp nào đó, Trần An đột nhiên dừng xe bên vệ đường, còn Trần Tín thì không nói không rằng mà nhanh chóng bước xuống xe. Sau đó không lâu, lúc anh ta trở về tay còn xách theo hai túi gì đó nữa.
Trần An ra khỏi xe, rồi nhận lấy một cái túi từ tay Trần Tín, sau đó hai người một trái một phải mở cửa hàng ghế sau ra, tiếp đó họ mở chiếc bàn nhỏ trước mặt Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi ra rồi bày đồ từ trong túi lên, sau đó đồng thanh nói: “Cậu tư, cô Tống, dùng ngon miệng.”
Tống Vĩnh Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn, trước mặt cô chính là cháo gà xé nấm hương thơm nức mũi, bốn cái bánh bao tôm pha lê nhỏ đáng yêu, và cả một tách trà sữa ấm nóng.
Cô cầm chiếc muỗng nhỏ lên và bắt đầu khởi động, sau đó cô đưa mắt liếc nhìn qua hướng bên cạnh, trên chiếc bàn nhỏ của Lăng Ngạo cũng được bày biện những món giống như cô.
Tống Vĩnh Nhi mỉm cười, cô thật giống như một đứa trẻ con dễ giận mà cũng dễ quên, chiếc miệng nhỏ cất giọng ngọt ngào hỏi: “Anh cũng chưa ăn à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...