CHƯƠNG 50: VỨT COCA ĐI!
Khị bọn họ rời khỏi bãi đỗ xe của khách sạn, Tống Vĩnh Nhi mới phát hiện thì ra chuyến đi này của Lăng Ngạo, gồm có bốn chiếc xe, một chiếc đi trước dẫn đường, hai chiếc còn lại theo sau, bọn họ không nhanh không chậm mà xếp ở giữa.
Trước sau đều được bảo vệ thế này, cảm giác rất khó hiểu.
Cô nhướng mày lên, có ý muốn hỏi: “Cái kính này chắc là cũng chống đạn chứ?”
Bỗng nhiên nhớ ra, lần này bản thân phải đi trên con đường lạnh lùng.
Lạnh lùng, chính là không nói chuyện, không biểu cảm, ít hành động, đến một ánh mắt cũng không được cho anh ta nhìn thấu.
Cô ghé mắt nhìn những ánh đèn trơ trụi ngoài cửa sổ, mới phát hiện ra nó không khác mấy so với khung cảnh cô nhìn thấy khi trốn thoát ngày hôm trước. Dường như trên vùng đất của cùng một quốc gia và cùng một dân tộc, hình dáng một thành phố cũng gần giống nhau.
Bàn tay nhỏ bé để bên cạnh người đột nhiên bị ai đó đưa lên.
Cô quay đầu lại và thấy Lăng Ngạo đáng thương nhìn cô: “Em không còn cần tôi nữa rồi?”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Ông trời à, có ai nói cho tôi biết, tình hình này là thế nào không…
Biết là anh không làm gì có lỗi, nhìn dáng vẻ của anh ta, anh ta tỏ ra yếu đuối và trái tim cô dịu lại.
Không được, nhất quyết không được.
Cô dùng lực rút tay lại, không nói gì và tiếp tục quay ra nhìn cửa sổ.
Một lúc sau, bàn tay nhỏ bé lại bị lấy đi, lần này nó bị nắm chắc trong lòng bàn tay kia, mười ngón tay siết chặt!
Cô muốn rút ra cũng không rút nổi.
Bên tai cô, tiếng nói anh ta truyền đến như giọng của Mộc Xuân Phong : “Lần đầu tiên thấy em mặc váy đen, quả thực rất đẹp.”
Tống Vĩnh Nhi suýt chút nữa thì cười ra.
Cô muốn nói, đó là vì bổn cô nương có một không hai nên mặc cái gì cũng đẹp!
Thế nhưng cô vẫn cố nén lại, rất nhiều lần từ chối đến khó chịu, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn bị nắm chặt trong lòng bàn tay người khác, siết chặt vô cùng.
Lúc này, cơ thể của anh lại tiến sát vào một chút, cái cằm lười biếng từ từ dựa vào vai cô, không xấu hổ mà nói: “Thơm quá, mùi hương rất giống với đêm qua.”
Tống Vĩnh Nhi nghiến răng, kìm nén lại, nâng khuỷu tay lên áp vào ngực anh, quay đầu muốn cho anh ta thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, nhưng lại bị cái đầu sớm có dự tính của anh ta chặn lại.
Dáng người cao lớn cứ thế tiến tới, vội vàng lấp kín cái miệng nhỏ của cô, nếm mọi thứ.
Tống Vĩnh Nhi choáng váng, vốn đã bị cảm lạnh, mũi thì vẫn chưa thông, bị anh ta hôn thế này, hô hấp lại càng khó.
Trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, sao người đàn ông này lại như vậy chứ?
Cô bất ngờ đẩy mạnh anh ra sau, nhưng sức mạnh của cô giống như bông gòn, khuôn mặt nhỏ của cô càng nén càng đỏ, sắp bị thiếu không khí rồi. Cô theo bản năng thiên về lý trí từng hơi từng hơi một hít thở, đôi môi nóng bỏng của anh ta lại ngậm vào tai cô: “Ngọt!”
“Đủ rồi! Lăng Ngạo! khốn nạn! Anh đúng là đồ khốn nạn!”
Tống Vĩnh Nhi cuối cùng cũng tức giận, cô hung ác nhìn anh ta , giơ tay lên muốn tát nó lên mặt anh!
Lăng Ngạo bắt lấy cổ tay cô một cách nhanh chóng, mắt anh nhìn vào bộ ngực nhấp nhô của cô, rồi di chuyển ra xa, tai cô đỏ ửng. Hai tay ghì chặt lấy tay cô, cô bị giam cầm trong chính ngực của mình, anh hôn lên trán cô nhẹ nhàng nói: “Vậy mới nói, không phải là kiểu đó, thì đừng có giả vờ lạnh nhạt. Giả vẫn là giả thôi, không thể chịu đựng được sự kích thích, sớm muộn gì cũng sẽ lòi đuôi thôi!”
“Anh là tên khốn nạn!”
“Tôi đoán..” Anh ta nói khẽ lần nữa, nhưng giọng không còn dịu dàng như lúc nãy: “Là Nghê Chiến đưa ra ý tưởng này cho em đúng không? Anh ta muốn em chơi trò gậy ông đập lưng ông, có đúng không?”
“Anh!” Tống Vĩnh Nhi cảm thấy thật mất mặt, quá mất mặt rồi!
Cô ngước mắt lên, cô ngạc nhiên thấy tấm màn giữa ghế trước và ghế sau đã được bỏ xuống từ lúc nào không hay. Hai vợ chồng Trần An đều đã nghe thấy hết, nhưng sẽ không nhìn.
Thẹn quá hóa giận, Tống Vĩnh Nhi thua người chứ không thua trận. Cô ngẩng đầu lên và hét: “Sai rồi! Anh đoán sai hết rồi! Anh đừng có nghĩ rằng mình thông minh lắm.”
Giọng nói của Lăng Ngạo lạnh đi một chút: “Vậy sao? Nhưng làm thế nào đây? Dù em có thừa nhận hay không, trong mắt tôi em vẫn chỉ là con vịt ngang ngược đã chết!”
Chóp mũi và môi anh cọ xát qua lại trên cổ cô, kích thích đến nỗi cô không thể ngồi yên được, cô vô thức hét lên: “Buông tôi ra! Tôi muốn đi tiểu!”
Lăng Ngạo bông dưng ngơ người ra..
Nghe cô nói “tiểu”, dường như khiến anh nhớ ra ký ức không đẹp nào đó! Cô quay lại sau nói với tấm rèm: “Tôi muốn đi vệ sinh!”
Trong chốc lát…
Nhìn thấy một quán ăn nào đó bên đường, xe của Lăng Ngạo liền dừng lại, Điền Thi Thi cùng bốn vệ sĩ đứng chờ Tống Vĩnh Nhi vào nhà vệ sinh.
Nhìn người đi ra đi vào cửa tiệm này, không thể tin được là Lăng Ngạo có chút suy nghĩ, liền từ từ nói: “Không biết ngồi ăn trong cửa tiệm này sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?”
Trần An cười nói: “Hầu hết KFC là thứ mà trẻ em thích ăn. Tôi và Thi Thi cũng hay dành thời gian để đưa Đậu Đậu đến đây ăn, nhưng những đồ ăn này không tốt lắm, nên ít đi ăn hơn.”
Lăng Ngạo dường như đang cười, anh hình như rất thích con trai của Trần An, mở miệng quan tâm: “Khi nào thì Đậu Đậu quay về?”
Trần An cười cười: “Trại hè của trường nó mới bắt đầu được mấy hôm, còn nói được đi du lịch bốn quốc gia bằng du thuyền nữa, chắc cũng phải một tháng nữa.”
Đang nói, thì bóng dáng của vệ sĩ xuất hiện. Không chỉ vậy, bọn họ còn thấy một cô gái cầm một cái hộp chứa đồ ăn vặt bên tay trái và một cốc coca lớn bên tay phải, bước ra khỏi cửa hàng một cách vui vẻ.
Trần An cười khúc khích: “Thi Thi nói đúng, cô Tống vẫn còn là một đưa trẻ..”
Đôi mắt của Lăng Ngạo dường như đang để lộ ra vẻ giận hờn.
Khi Tống Vĩnh Nhi lên xe, mông vẫn chưa ngồi chắc, thì Lăng Ngạo ra lệnh: “Vứt đi!”
Tống Vĩnh Nhi bối rối nhìn anh, đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Tôi sẽ không làm bẩn xe đâu!”
“Vứt nó đi!”
“Anh bị sao thế, tôi vừa nhờ Thi Thi mua cho, còn chưa ăn được miếng nào, vứt đi thì tiếc lắm!”
Anh không phí lời với cô, trực tiếp giành lấy cốc coca trên tay cô, chạm vào đá lạnh, mặt anh ta tối sầm lại!
Sau đó mở cửa sổ xe, trực tiếp vứt ra, cốc coca liền biến mất!.
Tống Vĩnh Nhi trừng mắt nhìn anh ta: “Anh à, làm thế là phá hoại môi trường, lãng phí thức ăn và phá hủy tâm trạng tốt của tôi đấy, anh làm thế này thực sự tốt sao?”
“Bệnh vẫn chưa đủ nặng à?” Anh nhẹ nhàng nói sau đó lại nhìn vào cái hộp đồ ăn của cô.
Biết được anh ta thực sự quan tâm đến mình, ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lòng Tống Vĩnh Nhi cũng dần tắt.
Liếc mắt nhìn đồ ăn trên tay cô, đều là đồ chiên dầu, cổ họng cô lại đau, thực sự là không hợp để ăn nhiều, nhưng vứt đi thì cô lại tiếc.
Nhìn Lăng Ngạo bằng ánh mắt trông chờ, Tống Vĩnh Nhi mỉm cười, đưa tay ra lấy một chiếc đùi gà đưa đến trước miệng anh nói: “Cái này, thực ra là tôi mua nó cho anh đấy, anh ăn đi!”
Người đàn ông bên cạnh cô không nói gì….
Tuy nhiên thì bất cứ ai cũng nhìn thấy những dấu vết nứt nẻ trên khuôn mặt anh, còn ánh mặt thì lộ ra sự ghét bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...