CHƯƠNG 444: ĐÒI NGƯỜI
Mỗi người ở trong đảo Nguyệt Nha cùng chung sống hòa thuận như người một nhà.
Lưu Lan nói với Nghê Tịch Nguyệt rằng con gái của bà trước giờ thích ăn nhất là món gì, rồi cùng Nghê Tịch Nguyệt chia sẻ về kinh nghiệm mang thai, nghĩ rằng có thể chăm sóc tốt cho Tống Vĩnh Nhi.
Không phải là Lưu Lan bà không mang thai được mà là cơ thể của chồng bà không được.
Nghê Tịch Nguyệt nói khi bà có mang Lăng Ngạo, mười tháng cưu mang vô cùng vất vả, truyền đạt rất rõ ràng.
Lưu Lan vừa nghe vừa nhìn bà, trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Nghê Tịch Nguyệt nhìn thấy ánh mắt đầy hâm mộ của Lưu Lan nên cũng không có làm gì khác, mà lại ghi tạc chuyện này ở trong lòng. Nhưng khi quay người lại, bà lặng lẽ trở về phòng rồi gọi điện thoại cho bác sĩ trong hoàng cung, hỏi xem có biện pháp nào chữa trị bệnh chết tinh hay không.
Bác sĩ hoàng cung đáp: “Nếu số lượng tinh trùng chết nhiều hơn 40% thì được gọi là hội chứng chết tinh. Mà người làm bác sĩ như tôi cũng đã chữa khỏi cho người có một số tinh trùng với tỷ lệ sống sót còn lại khoảng 20%, để vợ của họ thụ thai thành công một đứa trẻ. Cụ thể thì cần gặp bệnh nhân để biết thêm tình hình. ”
Nghê Tịch Nguyệt nghĩ thầm, Tống Quốc Cường cũng chỉ có bốn hai tuổi mà Lưu Lan cũng mới ba tám tuổi, nếu hai người họ có một đứa con cho riêng mình thì thật tốt biết bao!
Nhưng loại chuyện này có liên quan tới tôn nghiêm của đàn ông, nếu tùy tiện quyết định mà không thông báo cho thông gia thì có hơi không thỏa đáng, cho nên bà chỉ mang chuyện này ghi tạc vào lòng, chuẩn bị nói cho Lăng Ngạo nghe và Lạc Kiệt Hy biết, cũng muốn hỏi qua ý muốn của Lưu Lan, xem coi như thế nào.
Trên lầu—
“Chiếc tất nhỏ này trông cũng khá đẹp đó!”
Giọng nói thanh tú, uyển chuyển linh động, đương nhiên phát ra từ Tống Vĩnh Nhi: “Mua một đôi màu hồng, một đôi màu vàng nhạt, và một đôi màu xanh lam!”
Suy nghĩ của Lăng Ngạo đương nhiên sâu sắc hơn nhiều so với cô: “Cũng bởi vì đối với vấn đề nhìn nhận mấy bé con, sau này, đứa lớn nhất sẽ chỉ mang màu hồng, đứa thứ hai thì mang màu vàng nhạt, còn đứa thứ ba sẽ phải mang chiếc có màu xanh lam. Mang cho tới khi lớn thêm được mấy tuổi nữa, sau này có vào mẫu giáo thì ngoại hình của mấy bé con sẽ có hơi khác nhau nên tới lúc đó không thể nhầm lẫn được đâu. ”
“Anh không nghe nói khác trứng sẽ khác giới tính à, sẽ không nhận sai đâu!”
“Khác trứng cũng có thể cùng chung giới tính được mà, trong trường hợp tất cả đều là con trai, hoặc tất cả con gái thì sao …”
Nói tới đây, Lăng Ngạo sửng sốt một chút, anh cũng không mong tất cả đều là con gái đâu, bởi vì khi như vậy thì Bé Ngoan sẽ tiếp tục mang thai thêm lần nữa, rồi sinh thêm lần nữa, ngôi vị hoàng đế phải có người kế thừa đó!
Anh cũng không mong tất cả đều là con trai đâu.
Trong cung muốn đỡ lo lắng tốn sức, hậu cung không thể có quá nhiều nữ nhân, nam nhân kế nghiệp cũng không thể quá nhiều!
Anh nhìn cái bụng phẳng lì của Tống Vĩnh Nhi, liếc nhìn đôi tất trẻ con trong app mua sắm một cách đầy ẩn ý, cuối cùng nói: “Tốt nhất là hai đôi màu hồng và một đôi màu xanh lam.”
Cũng không biết anh và Bé Ngoan có cái phúc này không nữa.
Đột nhiên Tống Vĩnh Nhi nắm lấy cổ tay của Lăng Ngạo: “Đúng rồi! Trứng cá sấu kia, anh có đưa cho phụ hoàng chưa! Hai ngày nay, anh Nghê Chiến và Duyên Duyên cùng nhau chăm sóc Lai Phúc, cảm tình tiến triển rất nhanh! Em còn nhìn thấy anh Nghê Chiến vừa đùa giỡn với Lai Phúc vừa chủ động hôn hai má của Duyên Duyên nữa, càng ngày càng thành thạo!”
Ánh mắt ẩn chứa vô tận dịu dàng: “Khi nảy nhìn thấy anh ta, anh ta còn nói muốn dắt theo Duyên Duyên về Tử Vi cung trước, việc trang trí cửa hàng cũng sắp kết thúc, anh ta cũng rất sốt ruột nên mới làm lớn như vậy, anh ta trưởng thành hơn trước rất nhiều.”
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên cửa phòng ở bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Lăng Ngạo hôn lên trán cô: “Ngoan, nằm xuống đừng nhúc nhích, anh đi mở cửa cho.”
Lúc anh đứng dậy, áo sơ mi trắng khoác lên áo ánh vàng đang mặc trên người, khí chất dịu dàng lộ ra trong xương khiến Tống Vĩnh Nhi càng thêm mê đắm không thôi.
Nhớ lại khi nãy hai người cùng nhau thảo luận về vấn đề của mấy bé con, vẻ nghiêm túc của anh cũng khiến cô sợ hãi.
Hơn nữa khi vừa rồi anh tò mò dán tai lên bụng cô, rõ ràng là còn sớm như vậy nhưng vẫn nhẹ giọng nói chuyện với mấy đứa nhỏ: “Mấy bé con ngoan, mấy bé con ngoan, cha là cha của mấy con~!”
Lúc này Tống Vĩnh Nhi mới hiểu ra, hóa ra đàn ông vẫn còn một loại hấp dẫn khó cưỡng: đó là sự dịu dàng của người cha khi dành cho con của mình.
Cửa phòng mở ra thì thấy Trần An đứng ngoài cửa, sắc mặt không được tốt lắm.
Lăng Ngạo hơi nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Trong lòng Trần An kịch liệt đấu tranh, cuối cùng cũng cắn răng nói: “Ông nội của Thanh Ninh tới đây, mới vào cửa đã đòi đón Thanh Ninh trở về nhà. Cậu tư, tôi cảm thấy được lần này nếu Thanh Ninh đi là sẽ không quay về nữa.”
Tống Vĩnh Nhi ngồi dậy, nhìn chằm chằm về hướng cửa, có phần lo lắng: “Tính tình của Thanh Ninh cứng rắn như vậy, nếu bị bắt trở về, nhất định cô ấy sẽ phải ăn không ít đau khổ đó.”
Hơn nữa Kiều Trạm Đông có thể đến tẩm cung của Nguyệt Nha để đón người trở về, chính là thể hiện thái độ cứng rắn.
Ông ta còn đặc biệt chọn lúc Lạc Kiệt Hy và Phú Nhất không ở mà tới thì nhất định ông ta sẽ không đồng ý để Trần Tín lấy Thanh Ninh đâu.
Thậm chí Trần Tín là một thằng đàn ông chính hiệu nhưng khi đối mặt với Kiều Trạm Đông thì anh ta cũng chỉ là một kẻ bề dưới chỉ có thể cung kính ông ta, nếu Kiều Trạm Đông lấy quyền ép người thì Trần Tín sao có thể là đối thủ của ông ta cơ chứ?
Lăng Ngạo quay đầu nhìn về phía Tống Vĩnh Nhi: “Em hãy cố gắng nghĩ ngơi cho tốt, xíu nữa anh trở lại tìm em.”
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lăng Ngạo dẫn Trần An xuống lầu.
Vừa đi đến góc giữa hai tầng lầu, xuyên qua tầm mắt rộng lớn trước mặt, Lăng Ngạo nhìn thấy Thanh Ninh đang đứng cạnh ghế sô pha, đôi mắt đỏ hoe, tay cô đang nắm chặt tay Trần Tín, mà Trần Tín thì đang khiêm tốn đứng một bên, tay vẫn không buông Thanh Ninh ra.
Trên ghế sô pha, Kiều Trạm Đông và Nghê Tử Dương đang ngồi cạnh nhau.
Hai tách trà Lam Sơn tinh khiết thơm ngon lặng lẽ đặt trên bàn nhỏ, quyện với mùi rượu gạo hòa lẫn vào không khí, nhưng không khí vốn nên thoải mái này lại trở nên rất mệt mỏi.
Áp suất không khí rất thấp, còn hơi lạnh nữa.
Tống Quốc Cường cũng đã lên lầu, chuyện nhà người ta, ông nên tránh đi là tốt nhất.
“Còn đứng ngơ ra đó làm gì nữa, nhanh đi lên lầu thu dọn quần áo đi? Ông đã cho người gọi điện thoại cho trường học của cháu rồi, năm ngày nữa là khai giảng, cháu cũng có thể không cần phải đi, ông cũng đã giúp cháu liên hệ với một bệnh viện ở thủ đô rồi, cháu có thể tới đó thực tập trở thành bác sĩ bất cứ lúc nào mà cháu muốn.”
Giọng nói của Kiều Trạm Đông du dương hơn nhiều trong tưởng tượng của Lăng Ngạo, dù sao thì đó cũng là một vị tướng làm việc trong doanh trại, suốt ngày đều phải luyện giọng.
Thanh Ninh không nói lời nào, nghiêng người về phía Trần Tín.
Lăng Ngạo vừa đi xuống bậc thang, bởi vì ghế sô pha của Nghê Tử Dương bọn họ đưa lưng với anh, cho nên mới không phát hiện ra anh.
Lăng Ngạo chưa bao giờ tiếp xúc qua Kiều Trạm Đông cũng nghe nói đến cái ông già Kiều Trạm Đông này trước kia thân phận cũng giống như Trần Tín vậy, kết hôn với em gái ruột của Nghê Tử Dương, lại theo ba của Kiều Thế Phương mười mấy năm sau đó mới được nâng lên làm phó tướng.
Mà lúc này Kiều Trạm Đông lại nói: “Ha ha, Trần Tín, cậu đúng là tuấn tú lịch sự, vừa có tài văn chương lẫn quân sự, ông nội rất yêu thích cậu, nhưng Thanh Ninh nhà tôi tính tình nông nỗi, rất không hiểu chuyện, khoảng thời gian này cũng đã gây ra rất nhiều phiền phức cho cậu có phải không? Làm ông nội như tôi không quản giáo con bé cho tốt để nó liên lụy tới cậu, bây giờ tôi thay mặt con bé xin lỗi cậu. Hiện tại con bé cũng sẽ trở về nên từ nay về sau sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa.”
“Ông ngoại!” Lăng Ngạo ôn hòa gọi một tiếng, đi tới bên cạnh của Nghê Tử Dương, ánh mắt khẽ liếc qua người Kiều Trạm Đông, khóe miệng nở nụ cười tươi tao nhã: “Ông ngoại, vị này chính là ông cậu của con, Trạm Đông tướng quân?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...