Truyện Hôn Là Nghiện


CHƯƠNG 431: NHỚ

Giọng nói nhẹ nhàng của Nghê Tịch Nguyệt ngay lập tức xua tan đi sự bất an trong lòng vợ chồng Tống Quốc Cường.

Cả nụ cười dịu dàng của Lạc Thiên Lăng và vợ chồng Nghê Tử Dương, cũng xua đi nỗi bất an trong lòng họ.

Đặc biệt là Nghê Tịch Nguyệt, bà trực tiếp giới thiệu người nhà của Lăng Ngạo thành người nhà của Tống Vĩnh Nhi, mở miệng ra là: “Đây là ai, ai, ai của Vĩnh Nhi”, vợ chồng Tống Quốc Cường nghe xong đều cảm thấy ấm áp trong lòng, như thể người nhà họ Lạc đã coi con gái bảo bối của họ giống như người nhà.

Trong lòng Tống Vĩnh Nhi cũng thấy rất cảm động, cô nhận ra rằng người nhà của chú thực sự rất tốt.

Vậy mới nói yêu ai yêu cả đường đi, tất cả đều yêu quý chú, nên cũng yêu quý cả cô lẫn người nhà của cô.

Lăng Ngạo cũng rất xúc động, anh cảm thấy có một người mẹ tấm lòng như hoa lan còn khí chất như hoa huệ đúng là phúc phận mà ông trời ban tặng.

Lạc Kiệt Hy có chút không vui, Nguyệt Nha giới thiệu từng người từng người một, ngay cả Nghê Chiến và Cố Duyên đều giới thiệu rồi, vẫn chưa nhắc gì đến ông!

Ông thẳng thắn tự giới thiệu bản thân!

Ông bước lên trước, ngạo nghễ ôm Nghê Tịch Nguyệt trong vòng tay, nói với giọng vừa kiêu ngạo vừa ngại ngùng: “ Ông bà thông gia, tôi là ba chồng của con gái ông bà.”

Lưu Lan cười khúc khích, sau khi biết mình đã thất lễ, bà mau chóng giải thích: “ Xin lỗi xin lỗi, không phải tôi cố ý, tôi chỉ là…”


Tống Quốc Cường nhẹ nhàng nói thay vợ: “Bệ hạ, ngày nào chúng tôi cũng nhìn thấy ngài trên TV, cho vợ của ngài có không giới thiệu, chúng tôi cũng nhận ra được.”

Vợ của ngài, mấy chữ này đã hoàn toàn lấy lòng Lạc Kiệt Hy!

Vẻ mặt ngạc nhiên của ông nhìn sang Tống Quốc Cường, không thể nhìn ra được, người nhà này lại hiểu chuyện đến vậy!

Ông đưa tay vỗ vỗ vai Tống Quốc Cường: “Ông thông gia lần này ở lại thủ đô đợi thêm vài ngày, chuyện gia đình tạm thời dừng lại, nghe nói trong tay ông còn có bản quyền sáng chế độc quyền, sau này tôi sẽ thu xếp, để cơ quan chính quyền thành phố M hỗ trợ thêm!”

Cái gọi là hỗ trợ, có điều chỉ là mở đường khai thông, có bất kỳ cơ hội nào, đầu tiên sẽ nghĩ ngay đến công ty của Tống Quốc Cường.

Tống Quốc Cường gật đầu liên tục: “Cảm ơn bệ hạ!”

Ánh mắt Lạc Thiên Lăng liếc nhìn xung quanh, có chút khó hiểu: “Những người khác thì sao?”

Lạc Kiệt Hy biết, ông đang hỏi thăm họ hàng hoàng thất, nên cười nhẹ và nói: “Tối nay là bữa tiệc gia đình, có ba mẹ, hai vợ chồng con, còn có vợ chồng Lăng Ngạo. Ngay cả Thế Phương cũng quay về rồi, nhà chú ba thì con không gọi tới. Chỉ có gia đình chúng ta thôi, làm quen dần đã, bồi dưỡng tình cảm, cũng để cho Lăng Ngạo quen dần dần.”

Bởi vì đây là lần đầu tiên vợ chồng Tống Quốc Cường vào cung, Lăng Ngạo căn bản từ trước tới nay cũng chưa từng bước ra khỏi nhà, Tống Vĩnh Nhi cũng chưa từng vào trong cung điện, đột nhiên đông đủ hoàng thân quốc thích, chỉ sợ mọi người câu nệ không quen.

Sắp xếp như này cũng khiến Lăng Ngạo cảm thấy ấm lòng.


Lạc Thiên Lăng cũng khẽ gật đầu, nói: “Suy nghĩ kỹ lưỡng như này chắc chắn là do Nguyệt Nha nghĩ ra!”

Nghê Tịch Nguyệt mặt đỏ bừng, nhưng không hề nói câu gì.

Đây quả thực là do bà nghĩ ra, sau đó nói với Lạc Kiệt Hy. Lạc Kiệt Hy bây giờ vô cùng nghe lời vợ, vợ nói gì thì đó chính là lẽ phải.

Lạc Thiên Lăng ngước lên nhìn đồng hồ, một màu xanh lãnh đạm ập đến, nửa vầng trăng cô đơn hiu quạnh treo lơ lửng phía chân trời, ông nói với Yến Bắc: “Đón Tiểu Châu Châu đến đi, bà ấy nhớ cháu trai, nhớ con trai, cũng nhớ lâu lắm rồi.”

Những lời này vừa nói ra, cả Lạc Kiệt Hy lẫn Lăng Ngạo đều ngẩn người ra.

Lạc Kiệt Hy nhớ mẹ mình không có gì phải nghi ngờ cả, Lăng Ngạo cũng rất muốn được ở gần bà mình.

Yến Bắc gật đầu sau đó lên một chiếc xe, ngay lập tức đi làm việc.

Lạc Thiên Lăng hất tay một cái: “Vào phòng đi, ở đây vừa ngột ngạt vừa nóng, chúng ta vào trong ngồi, mọi người từ từ nói chuyện.”

Trong phòng ăn dành cho bốn người trên tầng hai.

Lạc Kiệt Hy rất ít khi dùng bữa ở đây, ông chỉ có một mình, cũng không có gia đình, nên không dùng phòng ăn to đến vậy.


Sau khi mọi người vào trong phòng, trước tiên họ ngồi nghỉ ngơi yên lặng, trên bàn bày ra nhiều cốc nước hoa quả các loại, Tống Vĩnh Nhi ngứa ngáy, đưa tay ra định lấy một cốc nước màu xanh lam, bị Lưu Lan nhẹ nhàng vỗ lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Cô bĩu môi, vẻ mặt ấm ức.

Lưu Lan không để tâm, trực tiếp đặt một cốc sữa vào lòng bàn tay cô, sữa vẫn còn ấm: “Uống cái này đi! Cái màu xanh lam đó là Cocktail, bây giờ con không uống được!”

Tống Vĩnh Nhi lè lưỡi, cô cứ tưởng đó là nước hoa quả, có điều, Lưu Lan không vì thân phận công chúa mà xa lánh cô, từ trước tới giờ đều quản bản thân, trong lòng cô rất vui.

Sau khi cầm lấy cốc sữa, cô uống một hơi cạn sạch, rồi quay sang nói với Lưu Lan: “Mẹ, sau này bất luận con đi đâu, con đều sẽ đưa ba mẹ đi cùng! Gia đình chúng ta sẽ mãi ở bên nhau!”

Cách đó không xa, Lạc Thiên Lăng và Lạc Kiệt Hy mơ hồ nghe thấy lời nói của tống Vĩnh Nhi, họ đều cảm thấy cô rất đáng khen, không quên cội nguồn, biết ơn, đó là nguồn gốc của việc làm người.

Nghê Tử Dương là một con cá mập khổng lồ trong lĩnh vực kinh doanh, Tống Quốc Cường đã ngưỡng mộ ông từ lâu.

Hôm nay có cơ hội, ông liền tìm cách tiếp cận, những người đàn ông ngồi trò chuyện tán ngẫu cùng nhau.

Nghê Chiến dẫn theo Cố Duyên, Trần Tín, có cả Thanh Ninh, lên tầng ba thăm quan, đối với chỗ riêng tư của Lạc Kiệt Hy, Nghê Chiến từ nhỏ tới lớn đã từng tới hơn mười lần rồi, cũng được coi là khách thường tới.

Ánh sáng lấp lánh đẹp đẽ, trà và hoa quả, mọi người cùng nhau nói chuyện vui vẻ, khung cảnh ấm áp vô cùng.

Một lúc sau, Yến Bắc quay lại, dẫn theo một bà lão tóc trắng, mặc một chiếc váy liền màu tím nhạt.

Bà ấy vừa xuất hiện, Lạc Thiên Lăng đã bước tới, nhẹ nhàng ôm chầm lấy người phụ nữ trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Châu Châu, tôi về rồi. Tôi đưa cả cháu trai và cháu gái về rồi, nào, để tôi giới thiệu cho bà.”


Ngạy lập tức, Lạc Kiệt Hy chạy về phía bà: “Mẹ! Hu hu, bao nhiêu năm, ba muốn hại chết con đây mà, hu hu. Mẹ, mẹ đừng quan tâm ông ấy nữa, mau chia phòng ở đi, cùng con tìm cách trị ông ta!”

Lạc Thiên Lăng lập tức vỗ vào mông Lạc Kiệt Hy một cái.

Lạc Kiệt Hy vừa xấu hổ vừa hậm hực, những người ở đó cố gắng nhịn không cười, nhịn đến mức trông vẻ mặt ai cũng đau khổ!

Lạc Thiên Lăng nhìn Yến Bắc đang ở cách đó không xa, Yến Bắc khẽ gật đầu với Lạc Thiên Lăng, Lạc Thiên Lăng mới quay đầu lại, nhìn Nghê Tịch Nguyệt: “Nguyệt Nha, nhiều năm trước phụ hoàng có một thứ, đặt trong ngăn kéo bàn làm việc ở Phong Nhã, đó là một chiếc hộp gấm bằng gỗ trầm hương, con giúp ta đi lấy lại nhé.”

Nghê Tịch Nguyệt gật đầu, rời đi mà không nghĩ ngợi gì.

Lăng Ngạo nắm lấy tay Tống Vĩnh Nhi, sau khi gặp được bà, họ cùng nhau lên trên gọi bà nội, vợ chồng Nghê Tử Dương cũng bước lên trước bắt tay chào hỏi cùng Hoàng hậu tiền vị, mọi người đều chào hỏi nhau rất ân cần.

Lúc này, Lạc Kiệt Hy cứ quấn quýt bên cạnh người mẫu hậu đã cách biệt từ lâu, thậm chí còn quên mất Nghê Tịch Nguyệt.

Nghê Tịch Nguyệt đi dọc hành lang đến trước cửa phòng Phong Nhã, vừa mở cửa bước vào, liền phát hiện, Lăng Vân đã được ai đó cởi trói, hơn nữa còn đứng trước mặt bà với vẻ mặt trầm lặng.

Nghê Tịch Nguyệt sửng sốt, quay người muốn rời đi!

Nhưng cung nhân ở ngoài đã đóng chặt cửa, không cho bà rời đi.

Lăng Vân nhìn Nghê Tịch Nguyệt, ánh mắt ngưỡng mộ tràn ngập niềm yêu thương vô hạn: “Nguyệt Nha, anh Lăng Vân nhớ em sắp chết mất.”

Nghê Tịch Nguyệt đầu óc tê dại quay lại, nhìn chằm chằm ông ta: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui