Truyện Hôn Là Nghiện


CHƯƠNG 425: ĐƯỢC LỢI.

Vừa nghe thấy bọn họ phải đi thì Nghê phu nhân lập tức không nỡ, bà kéo tay Lăng Ngạo và ngửa mặt trông lên cháu ngoại, ngắm thế nào cũng không đủ.

Năm đó bà sinh Nguyệt Nha đã bị sinh non rất nghiêm trọng, Nguyệt Nha chỉ nhỏ bằng một bàn tay, cả người đều cắm đủ mấy cái ống dẫn nhỏ đủ màu sắc, phải ở trong lồng ấp rất lâu mới sống được. Bây giờ, cuộc đời của Nguyệt Nha cũng lận đận, một người con gái dịu dàng và duyên dáng như vậy lại bởi vì xinh đẹp thông minh mà gặp phải Lăng Vân, lỡ lầm cả nửa đời.

Cho nên người cháu ngoại này, Nghê phu nhân dường như là yêu thương đến khắc cốt ghi tâm. Bà cũng cưng chiều Nghê Chiến, nhưng không đối xử với Nghê Chiến như đối với Lăng Ngạo, chỉ cần nghĩ đến cháu là lại đau lòng đến mức không chịu nổi.

“Tiểu Ngạo!” Bà chỉ khẽ gọi cháu, không biết nói gì hơn.

Nữ tử nhà họ Nghê trước nay đều nhã nhặn dịu dàng, xinh đẹp thông minh, bà không dám nói ra mình nhớ cháu, bởi cháu đã lớn rồi, nó phải đi ra xông xáo ngoài kia.

Lăng Ngạo cũng cảm thấy hơi yếu lòng, trong tim anh cũng có rất nhiều sự bùi ngùi: “Bà ngoại, bà đừng buồn, nếu bà muốn đi thì cứ đi cùng ông ngoại, hơn nữa về thủ đô còn có thể gặp được mẹ! Mẹ cũng không hay về đây đúng không ạ? Bà và ông ngoại nhất định rất nhớ mẹ.”

Nghĩ đến đứa con gái cưng của mình, Nghê Tử Dương liền vỗ vào đùi: “Đi! Chúng ta đi! Dù sao nó và Kiệt Hy cũng phải tổ chức hôn lễ, ông và bà ngoại cháu cũng phải đến chứ, đến sớm một chút thăm nó cũng không sao, còn có thể đoàn tụ với các con lâu hơn.”


Lăng Ngạo mỉm cười, anh đưa tay ra ôm bà ngoại vào lòng, trên khóe môi là một nụ cười ấm áp: “Tốt quá rồi! Cháu nghe bé ngoan nói rồi, trong phòng mẹ có một bức ảnh gia đình, nếu như có thể chụp thêm một bức nữa thì càng tốt.”

Nghe vậy, Lạc Thiên Lăng liền nhướng mày: “Bức ảnh cả nhà nào? Ông cũng muốn đi xem một chút.”

“Cháu cũng muốn xem!” Lăng Ngạo cũng lập tức lên tiếng!

“Ha ha ha, bức ảnh đó ông đã cho người đưa ra rồi, treo ở trên tường của phòng ăn, vị trí ở trong phòng Nguyệt Nha đã đổi thành ảnh mới rồi.”

Nghê Tử Dương vừa nói vừa quay người chỉ vào một nơi không xa: “Đi thôi, cùng đi ngắm xem!”

Ngay sau đó mọi người đã đứng trước bức tường được dán đầy giấy dán tường tinh xảo chiêm ngưỡng bức ảnh chụp gia đình quý giá.

Đây là bức ảnh năm đó chụp lúc ba mẹ Kiều Thế Phương kết hôn, Lạc Thiên Lăng đang ở trong cung, vì em trai em gái của mình tổ chức một hôn lễ hoàng thất rất long trọng và linh đình.

Từ sau đó, không còn có ai ở trong cung tổ chức hôn lễ hoàng thất như vậy nữa.

Kiều Thế Phương ngắm mẹ mình mang váy cưới trong bức ảnh rồi mỉm cười: “Đã lâu vậy rồi, mẹ cháu vẫn rất đẹp.”

Mọi người cứ chỉ từng người trong bức ảnh đó, ai nấy đều nói xôn xao hiện lên những kí ức đẹp đẽ trong quá khứ, khi nhìn thấy Lăng Vân thời niên thiếu, còn có khuôn mặt ngây thơ của Lạc Kiệt Hy, Tiểu Nguyệt Nha thuở thiếu thời, mọi người lại càng xúc động hơn.

Lạc Thiên Lăng đưa tay ra, chậm rãi lướt qua mỗi gương mặt trên đó.

Khi ngón tay của ông lướt qua gương mặt của Lăng Húc và Lạc Thiên Nhụy, khóe mắt ông trong chốc lát đã đỏ hoe: “Nhụy Nhụy là đứa em gái mà ông một tay nuôi lớn từ lúc nó còn là trẻ sơ sinh! Tên của nó còn là ông đặt cho! Sau này nó gả cho Lăng Húc, sinh ra Lăng Vân, một quãng đường dài như vậy, nhiều kí ức như vậy cứ rõ ràng như một bộ phim!”

Giây phút này rất yên tĩnh, mọi người đều im lặng.

Lăng Ngạo nheo mắt nhìn cả gia đình Lăng Vân chăm chú, anh hoàn toàn không hiểu sự hoài niệm của Lạc Thiên Lăng, anh hờ hững nói: “Chính vì đời trước của ông cứ niệm tình cũ nên mới giữ mối tai họa này đến bây giờ, thậm chí còn ảnh hưởng đến cháu, bi kịch này cháu sẽ không để nó tiếp diễn nữa đâu.”

Bây giờ bé ngoan đã có em bé, anh nói gì cũng phải càng mạnh mẽ hơn, trừ khử mọi tại họa ngầm, hơn nữa, trước khi gặp bé ngoan, anh cũng không bao giờ tin vào đạo Phật, chỉ là sau khi gặp được bé ngoan, sự tàn nhẫn đã giảm đi rất nhiều mà thôi.


Lạc Thiên Lăng khẽ thở dài rồi cười khổ sở lắc đầu: “Nói người khác thì luôn rất dễ dàng, chứ rơi vào người cháu thì lại khó đấy!”

“Không đâu ạ!” Lăng Ngạo buột miệng.

Lạc Thiên Lăng bật cười rồi tùy ý chỉ vào Nghê Chiến nói: “Kiệt Hy và Tiểu Vân bé là anh em họ bên ngoại, giống như cháu và Nghê Chiến, cháu nghĩ xem, nếu như có một ngày, đứa con trai duy nhất của Nghê Chiến phạm sai lầm, Nghê Chiến và cả vợ nó đều qua đời, trước lúc mất có một yêu cầu duy nhất, đó là xin cháu tha cho người con trai này một mạng, cháu sẽ làm như thế nào?”

Lăng Ngạo nghe xong liền ngẩn ra.

Từ nhỏ, anh đã không nhận được sự ấm áp bình thường của gia đình, sau khi Nghê Chiến đến Tử Vi cung, anh liền xem Nghê Chiến như là em ruột. Sao anh có thể tàn nhẫn làm hại con của em trai mình?

Con cháu không hiểu chuyện có thể từ từ dạy dỗ, có ai mà lúc trẻ không từng nổi loạn, không từng mắc sai lầm?

Lạc Thiên Lăng nhìn biểu cảm của Lăng Ngạo thì đã biết suy nghĩ của anh rồi.

Còn vợ chồng Nghê Tử Dương ở bên cạnh, vốn dĩ là hơi ngạc nhiên, họ không ngờ ông sẽ lấy Nghê Chiến nhà họ ra làm ví dụ, nhưng mà cũng rất muốn xem phản ứng của Lăng Ngạo.

Họ thấy Lăng Ngạo khẽ nhíu mày, có một sự không nỡ rất rõ ràng hiện lên trong đôi mắt đen láy đó, tỏ rõ là rất đau lòng, dáng vẻ không hề muốn làm như vậy.

Nghê Tử Dương cười dịu dàng, xem ra trong thời gian này, tình cảm giữa hai tên tiểu tử thối này cũng tốt lắm.

Nghê Chiến cũng bật cười, nghịch ngợm chớp chớp mắt với Nghê phu nhân, ý muốn nói: “Nhìn xem, cháu biết anh cháu thương cháu mà.”


Lạc Thiên Lăng thở dài rồi nói với Lăng Ngạo những lời thấm thía: “Cháu cũng không ra tay được đúng không? Cho dù không nể tình Nghê Chiến, cũng phải nể tình mẹ cháu, còn có thể diện của ông bà ngoại, Tử Dương là ông ngoại cháu, là ông nội của Nghê Chiến, phụ thân của ông Lăng Dư cũng là ông ngoại của Tiểu Vân bé, cũng là ông ngoại của Kiệt Hy, cháu có người mà cháu bận tâm đến, chúng ta cũng có những người mà chúng ta bận tâm!”

Cùng là một đạo lý, nhìn có vẻ rất phức tạp, nhưng thử thay đổi một góc độ để suy ngẫm, đặt lên bản thân mình, thì cũng rất dễ hiểu.

Lăng Ngạo nhìn ra chỗ khác, anh cũng hơi rối tắm: “Vậy xử lý Lăng Vân như thế nào?”

Lạc Thiên Lăng buông tay nhìn lên trời: “Đợi gần đến hôn lễ của phụ mẫu cháu, toàn bộ tông thân sẽ quay về, xử lý nó như thế nào thì để mọi người quyết định đi.”

Ông vỗ vai Lăng Ngạo: “Lần đầu cháu về hoàng thất, trưởng bối đều rất yêu thương cháu là sự thật, nhưng cháu cũng phải ngoan ngoãn, giả vờ như mình đã bắt sống Lăng Vân nhưng không dám tùy tiện xử lý, mong các trưởng bối cho một định luận, như vậy thì cháu ở trong lòng bọn họ sẽ càng hiểu chuyện, thận trọng, chu toàn đại cục hơn! Sau này nếu cháu có chuyện gì, họ nhất định sẽ đứng về phía cháu, đợi cháu từng bước tiến lên, đến sau khi giữ vững được hoàng vị, thu lại tất cả quyền lực rải rác về trong tay mình, sau này những người đó, cháu muốn hay không muốn nể nang họ, thì cháu cũng đã có thể tự mình độc lập làm chủ mọi chuyện rồi!”

Lạc Thiên Lăng một mực dạy dỗ anh.

Tuy chỉ ở cùng nhau mấy ngày ngắn ngủi, nhưng Lăng Ngạo cảm thấy, mỗi lần nói chuyện với hoàng gia gia đều thu được rất nhiều điều, đây mới thật sự là người thân quý trọng bản thân anh, mong anh ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.

Trong đáy lòng có chút cảm động, anh liền gật đầu: “Ông nội, cháu biết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui