CHƯƠNG 405: KHEN THƯỞNG
Lăng Ngạo xoay người nhìn ông lão hiền lành cách đó không xa, dù đang cười với mình, nhưng trong ánh mắt lại để lộ sự điên cuồng không kiềm chế của sói và khí phách can trường.
Anh nghĩ, chờ tương lai anh già, chính là dáng vẻ ông nội bây giờ.
Về phần khen thưởng đặc biệt thôi.
Trong đôi mắt đen thuần túy của Lăng Ngạo hiện lên sự chờ mong, không chút nào che dấu khát vọng của bản thân nhìn chằm chằm Lạc Thiên Lăng: “Có! Con muốn tổ chức một hôn lễ mà cả thế giới đều chú ý, để ba mẹ con dưới sự chúc phúc của mọi người, quang minh chính đại ở cạnh nhau!”
Lạc Thiên Lăng vẫn còn chờ.
Nhưng Lăng Ngạo nói xong câu này thì hết rồi!
Sau một lúc lâu, Lạc Thiên Lăng đã hiểu, gật đầu: “Được, về đi!”
Lăng Ngạo lại xoay người, phía sau vang lên tiếng nói nhỏ của Lạc Thiên Lăng: “nhà họ Kiều và nhà họ Lạc chúng ta thân thiết như ruột thịt, vĩnh viễn không có khả năng phản bội hoàng thất. Cho nên, con không cần vì Thế Phương lớn hơn con một lứa, liền thấy kính trọng nhưng không thể gần gũi. Ngược lại, bối phận nó lớn, tuổi nhỏ, còn có năng lực vượt qua mọi người trở thành người đứng đầu quân quyền nước Ninh, nó không phải dựa vào thân phận cháu ngoại nhà họ Lạc, mà là dựa vào năng lực bản thân! Nó cũng là con cháu vĩ đại của nhà họ Lạc, trên người nó cũng chảy nửa dòng máu nhà họ Lạc. Con lưu lạc lớn lên bên ngoài, các phái quan hệ trong cung đều không có cơ sở ngầm và trợ thủ, tương lai trở về khó tránh sẽ có hại, cho nên, cháu ngoan, hôm nay ông vì cái gì chỉ dẫn theo Thế Phương lại đây? Ông chính là dẫn nó lại đây để thân cận với con, nếu con có thể cùng Thế Phương trở thành sống chết có nhau, chân thành với nhau, như vậy tương lai con trở về cung, cái gì cũng không cần sợ!”
Lăng Ngạo không có quay đầu lại, chỉ gật đầu.
Trong lòng sinh ra cảm động: “Cháu trai ghi nhớ lời dạy bảo của ông nội!”
Sau khi Lăng Ngạo rời khỏi, Lạc Thiên Lăng được Yến Bắc hầu hạ vào nhà tắm tắm bồn. Vừa ngâm, ông ta vừa gọi điện thoại.
Chờ người bên kia nghe máy, ông ta liền mỉm cười dịu dàng nói: “À, tiểu Châu Châu a, ha hả, hôm nay tôi nhìn thấy cháu ngoan, tôi nói a…”
Mặt trăng lặng ở bờ biển xa xa, dưới ánh trăng mỗi người trên đời đều có chuyện xưa.
Bệnh viện
Cố Duyên và Cố Âm dưới sự phối hợp của Kiều Thế Phương và cục cảnh sát, được chuyển vào quân y viện của Hoa Kì quốc.
Cố Âm cũng xem như bị giam lỏng, 24 giờ có người trông coi.
Cố Duyên ở trong phòng bệnh tốt nhất, nhận sự chăm sóc trị liệu và đãi ngộ của khách quý cao nhất, ngay cả ý tá túc trực bên giường, đều là chọn hai người biết nói tiếng nước Ninh.
Nghê Chiến nắm chặt lấy một tay Cố Duyên, dựa vào bên giường cô ngủ.
Lúc 6 giờ sáng y tá đến, đo nhiệt độ cơ thể cho Cố Duyên, cũng vỗ nhẹ vào lưng Nghê Chiến.
Mơ màng mở mắt, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn y tá: “Làm sao vậy?”
Anh ta bây giờ không sợ gì khác, chỉ sợ thân thể Cố Duyên xuất hiện vấn đề. Từ khi cô té xỉu đến giờ, chỉ có lúc chuyển viện, ngồi trong xe cứu thương, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy anh ta, sau khi nắm chặt tay anh ta, liền ngủ. Đến giờ, cô vẫn ngủ.
Y tá mỉm cười, nói: “Phải nhanh chóng lau người cho bệnh nhân, cỡ 7 giờ tôi sẽ đến bôi thuốc và băng vết thương cho cô ấy.”
“Lau người?” Nghê Chiến chậm chạp lặp lại một lần.
Y tá gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhớ lại hôm qua, lúc mới tới bác sĩ hỏi anh ta có cần y tá cao cấp không, lúc ấy đầu óc anh ta sốc nổi, cảm thấy cô gái mình yêu dù là ăn, uống hay làm cái gì, anh đều phải gương mẫu trước tiên, tự mình làm mới yên tâm.
Giờ bình tĩnh lại mới phản ứng lại, thì ra còn phải lau người?
“Khụ khụ.” Bên tai của Nghê Chiến không biết sao mà đỏ lên: “Lau chỗ nào?”
Y tá nhịn cười: “Nếu không, tôi giúp anh thuê một y tá cao cấp?”
Lúc lau, còn muốn pha hỗn hợp nước và thuốc, dùng nước thuốc lau, Nghê Chiến thoạt nhìn hơi ngại ngùng, giống như còn chưa phải chồng của bệnh nhân.
Sau khi Nghê Chiến nghe vậy, liên tục gật đầu: “Được, tôi ở một bên giúp đỡ là được rồi.”
“A, anh không phải chồng cô ấy phải không?”
“Phải!”
Nghê Chiến thốt ra, miệng rất kiên định: “Tôi là chồng cô ấy!”
Y tá kinh ngạc nhìn anh một cái, liền đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mới khép lại, trong phòng bệnh liền truyền đến từng đợt tiếng cười thầm.
“Ha ha!”
Nghê Chiến xem qua, liền phát hiện Cố Duyên đã tỉnh, thân mình theo tiếng cười khẽ không ngừng run rẩy, chỉ là trên trán cô có chút mồ hôi lấm tấm, hẳn là rất đau mới đúng.
Anh ta hơi lo lắng tới gần, giúp cô lau mồ hôi trên trán: “Đau không?”
Mắt Cố Duyên rưng rưng nước, rất trong trẻo, chỉ là tiếng khàn khàn: “Cậu Nghê, còn có thể thấy anh, thật tốt!”
Mũi Nghê Chiến đau xót, cũng không nói chuyện, xoay người bận việc vặt một lát, bưng ly nước đến, đưa ống hút vào miệng cô: “Uống chút.”
Cố Duyên hút từng ngụm từng ngụm nước ấm, nhuận nhuận cổ, rất thoải mái.
Cô vô cùng cẩn thận, nhìn về phía anh ta cười: “Anh không giận em?”
Vẻ mặt Nghê Chiến mệt mỏi nhìn cô, vừa tức vừa phiền.
Đặt cái ly trên tủ đầu giường, anh ta hung hăng nói: “Em làm chuyện này với anh, anh đã là người của em, sau này nếu em đối xử không tốt với anh, anh sẽ không tha cho em!”
Nói xong những lời này, Nghê Chiến vậy mà đỏ hết mặt và tai.
Mà Cố Duyên phút trước còn cười, giờ lại cúi đầu khóc thành tiếng.
Nhìn nước mắt chảy trên gương mặt kia, tay chân Nghê Chiến luống cuống, liên tục giải thích: “Xin lỗi, em đừng khóc, anh không phải thật sự la em, em đừng khóc, xin lỗi mà!”
Anh ta rút khăn tay ra giúp cô lau nước mắt, dáng vẻ vụng về nhưng lại làm người ta ấm áp.
Cố Duyên giơ tay, nhận lấy khăn tay, vừa lau vừa nói: “Em, nên là em nói xin lỗi, lúc ấy em không nghĩ nhiều như vậy, em thật sự không biết có thể sống sót hay không, hu hu là em quá ích kỷ, em chỉ muốn mình không để lại tiếc nuối, lại không nghĩ tới anh về sau có thể lưu lại bóng ma không, xin lỗi, hu hu, thật xin lỗi.”
“Em đừng khóc, sao lại càng nói càng khóc?”
“Hu hu cho nên cậu Nghê, anh không cần, anh thật sự không cần dễ dàng như vậy mà chịu trách nhiệm với em, em biết dù là yêu đương anh cũng nghĩ rất kỹ, là người cực kỳ chân thành và tỉ mĩ, thời gian chúng ta quen nhau cũng không dài…”
“Em đang trách anh không có bảo vệ tốt em sao?” Nghê Chiến ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ về hai má cô: “Duyên Duyên, sau này anh sẽ không để cho em rơi vào nguy hiểm như vậy nữa. Có lẽ bây giờ anh còn không thể mạnh mẽ như anh của anh, nhưng anh sẽ tiến bộ, Duyên Duyên, em cho … anh cơ hội một lần nữa đi!”
“Không phải, không phải, là em không xứng với anh, em hy vọng anh thận trọng chọn một đối tượng kết hôn, sau đó hạnh phúc cả đời, mà không phải vì em ích kỷ chiếm lấy anh, cho nên anh liền nhận mệnh chọn em, em không cần anh phụ trách với em, em là cam tâm tình nguyện hu hu… chính em cũng không biết mình đang nói gì, cuối cùng anh có hiểu hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...