Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 391: PHIÊN VÂN
Lời của Nghê Chiến vừa thốt ra, đám người nghe vậy liền kinh ngạc!
Tống Vĩnh Nhi siết chặt nắm đấm, không nói được cảm xúc trong lòng: “Thật đúng là bị em đoán trúng rồi, Lăng Vân là muốn dùng tính mạng của ông chú để đổi lấy mẹ chồng của em?”
Buồn chính là, cảnh ngộ bây giờ, thật đúng là quá tệ rồi.
Vui chính là, Lăng Vân muốn lợi dụng ông chú để có được phu nhân Nguyệt Nha, đủ để thấy tính mạng của ông chú tạm thời an toàn.
Đôi mắt to linh động của cô không ngừng xoay chuyển, trước mắt mỗi một phút một giây đều quý giá, không thể lãng phí được!
Nghê Chiến khịt khịt mũi, trong đầu toàn là hình ảnh Lăng Vân và Lăng Ngạo cùng nằm trong quan tài, cùng nhau biến mất, nếu không thì chính là cảnh tượng Cố Duyên bảo vệ Cố Âm xông ra ngoài trong ngọn lửa dữ dội.
Anh cảm thấy mình thật vô dụng.
Không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu nhất, không bảo vệ được người anh trai mình kính trọng nhất.
Một giây trước đều còn ở trước mắt, một giây sau thì một người bị thương, một người thì mất tích.
Thanh Ninh và Nghê Chiến từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên là hiểu anh.
Đưa cho Nghê Chiến một cái túi, cô không có an ủi, chỉ dùng khẩu khí như thường ngày mà nói: “Trời nóng nực, cũng không phải ở trên núi nữa, mau thay quần áo ra đi.”
Bên trong có đồ tắm rửa cho anh, còn có một phần sandwich và sữa bò mua trên đường đi.
Vốn định mang cho anh và Cố Duyên, không ngờ tình hình của Cố Duyên lại nghiêm trọng như vậy.
Trần Tín và Trần An đều nhìn chăm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, trái tim đều bị em gái và cậu tư siết chặt.
Nhíu mày một cái, anh quay đầu nhìn Nghê Chiến và Tống Vĩnh Nhi, nói: “Tôi đưa hai người đến phòng bệnh của Cố Âm trước, cậu Nghê thay quần áo đi, những cái khác về phòng rồi nói.”
Tống Vĩnh Nhi gật đầu.
Bây giờ Cố Âm là một mấu chốt quan trọng, không giữ được ông chú thì giữ Cố Âm, nếu như Cố Âm cũng mất rồi, thì cô thật sự không còn hy vọng gì nữa.
Nghê Chiến thật sự không muốn rời khỏi một bước nào cả, anh không nỡ mà nhìn rồi lại nhìn, sau đó mới quay người theo Trần An đi.
Bên ngoài cửa để lại năm người chiến sĩ mặc thường phục canh giữ, đám người Trần An rất nhanh đã đến phòng của Cố Âm ở tòa nhà nội trú ở đằng sau.
Vì để tiện cho việc giam lỏng cô ta, Trần An đã chọn căn phòng tốt nhất, như vậy thì bên ngoài có một cái sảnh nhỏ, bên trong cũng lớn, các chiến sĩ canh giữ cũng có thể nghỉ ngơi.
Nhìn Cố Âm ngủ thoải mái trong chăn, Thanh Ninh siết chặt nắm đấm, nói: “Nghe nói là lửa do cô ta làm đã liên lụy đến Duyên Duyên, em thật là muốn bóp chết cô ta!”
Nghê Chiến đã nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Bên trong truyền đến tiếng nước rào rào, người bên ngoài còn chưa nói được hai câu thì anh đã xối xạch xà bông trên người rồi thay quần áo ra ngoài với tốc độ kinh người.
Nhìn mái tóc đen như mực ướt đẫm của anh, Thanh Ninh vội vàng đưa sandwich và sữa bò: “Ăn chút đi.”
Nghê Chiến gật gật đầu, sắc mặt có thêm một tia trầm tĩnh, bớt đi vài phần chán chường sa sút.
Chỉ một đêm ngắn ngủi, ngay cả Trần Tín cũng nhìn ra được, Nghê Chiến hình như đã trưởng thành hơn lúc trước nhiều rồi.
Nghê Chiến mở sandwich ra cắn một miếng, Thanh Ninh lấy giấy lau đi vết bẩn trên khóe miệng anh, anh vừa mới nuốt một miếng đồ ăn xuống, Thanh Ninh đã cắm sẵn ống hút vào sữa bò đặt bên miệng anh.
Trần Tín nhìn thấy, dù biết rõ bọn họ là anh em họ, nhưng vẫn có chút ghen tuông nhỏ.
Dời mắt đi không nhìn, giả vờ như mình không quan tâm, nhưng lại nghe Nghê Chiến nói với bộ dạng nghiêm túc: “Chuyện này cô đã nói rồi, bảo chúng ta đừng nhúng tay vào nữa. Tối nay sẽ có máy bay riêng đón chúng ta về Ninh Quốc. Nếu như chúng ta không chịu về, cũng có thể đợi ở đây. Nhưng chuyện của anh trai, cô anh sẽ cùng Bệ Hạ giải quyết.”
“Giải quyết thế nào?” Tống Vĩnh Nhi bất luận thế nào đi nữa cũng không thể vứt bỏ ông chú mà về Ninh Quốc trước được: “Chúng ta đợi ở đây! Ông chú về rồi, chúng ta cùng nhau về!”
Nghê Chiến gật gật đầu, dày vò cả một đêm, cũng thật sự đói rồi.
Sau khi anh ăn xong hết sandwich, thì nhìn Tống Vĩnh Nhi với vẻ rất nghiêm túc: “Anh cũng nghĩ như vậy! Cơ thể Duyên Duyên còn bị thương, căn bản không thích hợp bay, nhưng còn về làm sao để cứu anh ra, hoặc là bên của cô và Lăng Vân đã đàm phán gì, gặp nhau ở đâu vâng vâng, thì cô không có nói! Sau này là do Bệ Hạ nhận điện thoại, còn ra lệnh cho anh, bảo anh trông chừng mọi người cho tốt, không được hành động tùy tiện.”
Tống Vĩnh Nhi sững sờ hai giây.
Các trưởng bối đây là định ra tay sao?
Tống Vĩnh Nhi đột nhiên nghĩ đến gì đó, vỗ trán một cái, ảo não mà nói: “Em đi vội quá, quên mất cho Phúc Vũ ăn rắn nhỏ rồi!”
Trước đây cô nhốt Phúc Vũ trong lồng, để nó ngủ.
Nghe vậy, Trần An lập tức nói: “Tôi liên hệ với sĩ binh ở biệt thự, bảo bọn họ cho ăn.”
“Phúc Vũ rất thông minh, ngoại trừ tôi, thì người khác cho ăn nó căn bản không ăn!” Tống Vĩnh Nhi quay người lại, vội vàng chạy ra ngoài: “Đây là quà kết hôn mà ông nội thái thượng hoàng tặng cho tôi và ông chú, ông chú thích bọn nó như vậy…”
Nói đến một nửa, cơ thể Tống Vĩnh Nhi đột nhiên ngừng lại!
Cô đột nhiên quay người, dùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn một vòng người trong phòng: “Phiên Vân đâu?”
Con chim ưng nhỏ của ông chú đâu?
Tất cả mọi người đều sững sờ, vẻ mặt Trần An ngạc nhiên: “Phiên Vân không phải do cậu tư đích thân nuôi sao? Tôi không biết!”
Đôi đồng tử của Tống Vĩnh Nhi đột nhiên co lại!
Sau khi bọn họ đi, cô đã ở sát cửa sổ nhìn biển cả một đêm, nếu như Phiên Vân ở biệt thự, cô sẽ nhìn thấy, nhưng từ đầu đến cuối cô lại không phát hiện tung tích của Phiên Vân qua.
Con chim ưng thông minh như vậy, dù có là chim ưng con cũng tuyệt đối lanh lợi, cho dù là tham chơi cũng tuyệt đối trung thành.
Đây có phải có nghĩa, Phiên Vân đã lặng lẽ theo ông chú đi rồi không?
Tống Vĩnh Nhi nghĩ đến một khả năng!
“Lăng Ngạo! Tên khốn nhà anh!”
Thanh Ninh sững sờ: “Chị, chị dâu? Chị vẫn ổn chứ?”
Con bé này, chắc không phải là chịu kích thích rồi chứ?
Nhưng Tống Vĩnh Nhi lại sắp khóc đến nơi rồi, xông lên trước giật lấy điện thoại của Nghê Chiến, sau đó gọi cho Nghê Tịch Nguyệt!
Bên kia, là Lạc Kiệt Hy nghe điện thoại, lúc này ông đang ở cùng Nghê Tịch Nguyệt!
“Nghê Chiến, chuyện gì vậy?”
“Là con! Con là Vĩnh Nhi! Huhu~”
“…Đứa bé ngoan, đừng buồn, bọn ta đang trên đường đi sân bay, bọn ta hứa nhất định sẽ cứu Tiểu Ngạo về.”
“Không phải không phải không phải! Không phải đâu! Hu hu hu~” Tống Vĩnh Nhi vừa khóc, vừa lắc đầu dữ dội: “Chúng ta bị gạt rồi! Chúng ta đều bị ông chú gạt rồi! Ông chú chính là tên lừa gạt!”
“Vĩnh Nhi?”
“Con luôn thắc mắc tại sao anh ấy không đưa con xuống mộ, nếu như anh ấy thật sự chắc chắn có đi sẽ quay lại, tại sao trước lúc đi còn đặc biệt dặn dò con phải ăn ngon ngủ đủ chứ, nhưng con bây giờ đều đã hiểu rồi! Huhu~ Con đã hiểu hết rồi!”
“Vĩnh Nhi, còn ngoan, con từ từ nói thôi!”
“Hu hu~ Anh ấy đã nhìn ra đây là cái bẫy từ sớm rồi, anh ấy cố ý theo Lăng Vân đi, hu hu~Anh ấy bị Ông nội Thái thượng hoàng ép, Ông nội Thái thượng hoàng muốn anh ấy thu phục Hoa Kỳ Quốc, anh ấy hết cách rồi, anh ấy mới liều thân mình! Hu hu~Anh ấy đưa Phiên Vân đi rồi, Phiên Vân là dùng để đối phó cá sấu, hu hu~Con không nói rõ nữa, con đã không nói rõ được nữa rồi, hu hu~ mọi người mau qua nhanh đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...