Truyện Hôn Là Nghiện


CHƯƠNG 37: VẪN CỨ THÍCH EM

“A ~!”

Tống Vĩnh Nhi hét lên một tiếng chói tai, lần đầu tiên tiếng hét của cô vang khắp căn biệt thự!

Người đàn ông yếu ớt mở mắt, thì thấy khuôn mặt choáng váng của cô đang co rúm người lại.

Bàn tay ấm áp vẫn còn đang đặt trên vai của cô, vừa muốn di chuyển lại giật mình khi cảm thấy có gì đó không ổn: “Em.”

Thông minh như vậy, nhưng bỗng chốc đôi mắt của anh nheo lại, hơi ngạc nhiên nói: “Em, đái dầm sao?”

Người phụ nữa nào đó bị dọa đến nhắm tịt cả hai mắt gào to: “Không phải, là đến kỳ kinh nguyệt.”

Nói xong, cô co hai chân lại, sợ anh sẽ nhìn.

Rõ ràng là anh không tin: “Kinh nguyệt?”

“Ừm!” Cô gật đầu liên túc, lại đổi được tiếng cười phì của anh: “Ai đã từng nói thời gian hành kinh của mình hằng tháng đều là ngày hai mươi tám, vô cùng chuẩn xác?”

Đôi tay to lớn từ từ trượt xuống, thậm chí còn có xu hướng muốn tìm hiểu thực hư mọi chuyện.

Tống Vĩnh Nhi theo phản xạ nhảy ra khỏi giường, kéo theo chiếc chăn mỏng trên người trốn vào một góc giường.

Thế nhưng ai có thể nói cho cô biết tại sao cánh tay của người đàn ông kia lại dài như vậy không?

Cô phòng thủ hết sức như vậy nhưng anh chỉ cần một động tác lại dễ dàng kéo cô ra khỏi tấm chăn mỏng kia.

Ánh nắng buổi sáng sớm mang theo màu vàng nhàn nhạt, mang theo cảm giác lúng túng, trong không khí không còn mùi hương lãng mạn của hoa Tử Vi, chẳng qua là phảng phất có mùi của… nước tiểu!


“Oh My God!”

Lăng Ngạo mắt nhắm lại, lặng lẽ thở dài một hơi… không thể tin được.

Dường như cảm thấy không đủ để biểu đạt tâm trạng của anh trong giờ phút này, anh lại thêm vào một câu: “Em thật sự đã cho tôi thêm mở mang tầm mắt!”

Nhìn thấy cô gái nhỏ mặc chiếc quần ngủ màu xanh nhạt viền ren, bị chất lỏng trong suốt làm ướt một mảng lớn, ga giường và chăn đệm cũng đều ướt như vậy.

Ngay cả bàn tay to lớn của Lăng Ngạo cũng không thể may mắn thoát nạn.

Bãi nước tiểu này của cô, dữ dội đến mức độ nào?

Lăng Ngạo đau đầu nhìn chằm chằm vào hiện trường vụ án trước mắt đang vô cùng ngổn ngang này.

“Làm sao bây giờ, trong cửa hàng dường như không có tã kích cỡ lớn nào vừa cho em, trước khi đi ngủ em không đi vệ sinh à? Hay là sau này mỗi buổi tối đi ngủ, tôi sẽ đặt đồng hồ báo thức ‘xi tè’ cho em?”

“Xi tè?”

Tống Vĩnh Nhi vô thức trả lời một câu, thành công đem ánh mắt đang chăm chút nhìn ga giường của người đàn ông thu hút sang thân hình nhỏ bé đang run rẩy của cô!

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Cô không biết luyện côn nhị khúc, cũng không có cách nào mở ra hai huyệt Nhâm Đốc!

Làm sao bây giờ?


Làm sao bây giờ?

Nếu như cô có khinh công có thể vượt nóc băng tường! Có thể như ngựa thần lướt gió tung mây, nhưng thật đau khổ vì cô không có bản lĩnh đó!

“Oa ~! Ô oa ~!”

Tống Vĩnh Nhi bỗng nhiên đặt mông ngồi xuống giường, dang đôi chân trắng nõn nà ra và ngửa đầu khóc rống lên!

Giọt nước mắt long lanh giống như sợi dây ngọc trai đứt đoạn, không ngừng lăn xuống, tiếng sấm lớn, hạt mưa đủ, bả vai nhỏ run run dường như tuyên bố rằng cơn bão tố lớn vẫn còn đang ở phía sau.

Lăng Ngạo vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy tiếng của cô, vừa khóc vừa nức nở nói: “Hu hu… tôi cũng không có thói quen đái dầm! Tôi, huhu… tôi vừa mới thức dậy dã nhìn thấy, thấy anh, bị anh dọa sợ! Tôi, lúc đầu tôi huhu… tôi vốn chính là mót đi tiểu nên mới tỉnh dậy! Đồ khốn! Vì sao tôi lại xui xẻo như vậy! Vì sao tôi phải gặp anh! Hu hu… rốt cuộc kiếp trước tôi làm bao nhiêu chuyện thất đức mà kiếp này ông trời lại báo ứng tối như vậy? Hu hu… tôi chính là bị mót tiểu nên mới tỉnh, là anh dọa tôi nên tôi mới không nhịn được, hu hu… ”

Lăng Ngạo nhìn cô.

Biết cô thích mặc váy, cho nên cơ bản tất cả quần áo đã chuẩn bị cho cô đều là váy.

Nhưng trong cả một tủ váy này, cô vẫn chọn bộ đồ ngủ dài tay chất liệu cotton màu xanh nước biển, điều này cho thấy cô vẫn biết cách tự bảo vệ bản thân, cũng không phải một cô gái tùy tiện.

Chẳng lẽ là mình cứ như vậy ôm cô ấy đi ngủ, thật sự là hù dọa đến cô ấy?

Nhìn bộ dạng nhỏ bé của cô, khóc đến kinh thiên động địa, muốn thảm thiết bao nhiêu thì thảm thiết bấy nhiêu, muốn uất ức bao nhiêu thì uất ức bấy nhiêu.

Thế nhưng bây giờ phải làm gì đây?

Anh sẽ không vì một kí lô nước mắt này của cô mà từ bỏ phúc lợi hằng đêm ôm cô đi ngủ!

Mỗi ngày nuôi cô ăn ngon uống ngon như vậy, không thu lại một chút tiền lãi sao được? Như vậy quá lỗ vốn!


Trong không khí khẽ truyền đến một tiếng thở dài, anh từ từ mở miệng, mang theo một chút dỗ dành dịu dàng: “Ngoan, đừng khóc nữa!”

Anh cầm chiếc khăn tay trên tủ đầu giường đưa tới cho cô.

Cô cầm lấy, vừa lau vừa nói: “Hu hu… đều là do anh hại!”

“Đúng đúng đúng!”

“Hu hu… đều là do anh làm tôi sợ!”

“Đúng đúng đúng!”

“Hu hu… tất cả đều là do anh.”

“Đúng đúng đúng, đều là do tôi, tất cả đều là do tôi hết, đừng khóc nữa…”

Thật lâu sau rốt cuộc thì cô gái nhỏ cũng ngừng khóc!

Chỉ là đôi mắt của cô đều đã sưng đỏ lên, ngồi khoanh chân đối diện với Lăng Ngạo, khuôn mặt uy hiếp nhìn anh nói: “Tôi, tôi đi tiểu, khụ khụ, tất cả chuyện vừa xảy ra buổi sáng, đều không được nói ra, anh phải giữ bí mật!”

Nếu như truyền ra ngoài, một cô gái thông minh lanh lợi, độc nhất vô nhị như cô mà lại đái dầm, như vậy sẽ phá hư hình ảnh của cô!

Lăng Ngạo nhìn cô, nhìn bộ dạng thê thảm của cô, dường như chỉ cần anh nói một chữ ‘không’, cô liền có thể lập tức tan thành mây khói!

Gật gật đầu, anh đành phải bất đắc dĩ nói: “Được! Tôi sẽ giữ bí mật!”

Cô lập tức nở nụ cười.

Một nụ cười kia có thể so sánh như bông hoa Tử Vi ngoài cửa sổ, phấn nộn rực rỡ.

Tống Vĩnh Nhi dường như dùng tốc độ cực nhanh chạy vọt đến trước tủ quần áo, tùy tiện rút hai chiếc, cô cùng không thèm xỏ dép lê, liền lao thẳng vào trong nhà tắm.

Rất nhanh liền có tiếng nước chảy tí tách truyền đến từ trong nhà tắm.


Lăng Ngạo vừa khẽ thở dài một hơi, lại nghe thấy ngoại trừ tiếng nước chảy còn có một giọng nữ đang reo hò vui mừng truyền đến từ phía sau cánh cửa.

“Tôi yêu tắm rửa cho làn da thật tốt ~ Aoao Aoao ~ ”

“Đội chiếc mũ tắm tràn đầy sức sống ~ Aoao Aoao ~ ”

“Lu la la lu la la la la la la lu ~ ”

Nặng nề thở dài một hơi, bờ môi đang mím chặt của anh bỗng nhiên nở nụ cười toe toét, sau đó lại lắc đầu cười khổ: “Tại sao hết lần này đến lần khác lại để ý như vậy hả cái tên dở hơi này?”

Khi Tống Vĩnh Nhi từ trong phòng tắm đi ra, đã không thấy hình bóng Lăng Ngạo trên giường.

Không chỉ có như thế, tất cả chăn ga bị cô làm cho nát bét đều đã được thay mới hoàn toàn.

Cô đi lên phía trước, xoay người sờ lên, thật mềm và ấm áp!

Hương vị của ánh nắng mắt trời.

“Cô Tống, Cậu Tư nói, nếu cô vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống cùng nhau dùng bữa sáng.”

Trần Tín bỗng nhiên mở miệng, đứng cạnh cô tươi cười nói.

Tống Vĩnh Nhi có tật giật mình, luôn cảm thấy giờ phút những người khác cười với cô, là có ý nghĩa khác, cũng không biết Lăng Ngạo có thật sự giúp mình giữ bí mật không, cô cố ý thăm dò: “Vừa rồi ga giường gì đó…”

Trần Tín sửng sốt một chút, lại cười nói: “Cô Tống không cần lo lắng, những cái kia sẽ có người xử lý, chỉ là về sau không nên cho Trân Trân lên giường, nó còn quá nhỏ, đi tiểu cũng không nói, nếu không cẩn thận sẽ đè trúng nó cũng không tốt.”

“Trân Trân, đi tiểu, hở… ”

Cô gật gật đầu như đang suy nghĩ điều gì đó, lại nghiên cứu biểu lộ của Trần Tín một lúc lâu, xác định người trước mắt không giống như đang nói dối cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm!

Trên thực tế, sau tiếng hét của cô vừa rồi phát ra vào buổi sáng, đừng nói là Trần Tín, ngay cả hai vợi chồng Trần An cũng vội vàng chạy đến trước cửa phòng bọn họ, không sợ cô có chuyện gì, chỉ sợ cô làm chuyện gì đó quá phận với Cậu Tư!

Cho nên, hắc hắc… bọn họ cũng không phải cố ý, mà là ông trời rất không tử tế để cho bọn họ biết hết mọi chuyện rồi… lại còn bị Lăng Ngạo nghiêm túc hạ lệnh không được phép nhắc đến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui