Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 265: LỚN BẰNG TRỜI.
Cây Tử Vi cao lớn lộng lẫy, bảo vệ Tử Vi Cung hệt như Cấm vệ quân.
Trần An trực tiếp lái xe đến cửa biệt thự, sau đó cùng Tống Vĩnh Nhi dìu Lăng Ngạo ngồi lên xe lăn.
Tống Vĩnh Nhi không biết ngày tháng nguỵ trang như thế này của Lăng Ngạo còn cần phải bao lâu nữa, nghĩ đến nhiều năm nay anh đều sống như vậy, khó tránh đau lòng vạn phần!
Đẩy anh đi về phía trước, bước chân cô rõ ràng là gấp gáp.
Bởi vì Trần An lái xe về rất nhanh, cô nghĩ tình thế chắc chắn là rất nghiêm trọng, nên không dám làm lỡ thời gian.
Bóng ảnh vội vàng của cô phản chiếu trên bãi cỏ trước mặt của Lăng Ngạo, trông có chút lộn xộn, sau khi đi vào biệt thự, cửa lớn vừa đóng lại, Lăng Ngạo lập tức nghiêng người qua nắm lấy tay của cô: “Bé ngoan, từ từ thôi!”
Anh nhìn chằm chằm vào những hạt mồ hôi trên thái dương của cô, là nãy giờ mới toát ra thôi.
Ánh mặt trời giữa hè gay gắt như vậy, anh rất rõ thể trọng của mình, vừa nãy cùng dìu anh lên xe lăn với Trần An, lại đẩy mình đi vào đây, tuy con đường rất ngắn, nhưng nhất định là rất vất vả.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì mệt của cô, đôi con ngươi đen của anh loé qua một tia bất lực: “Chuyện lớn bằng trời cũng không gấp. Làm bé ngoan của anh mệt, là chuyện còn lớn hơn cả trời nữa.”
Tống Vĩnh Nhi lập tức mỉm cười, nụ cười xinh đẹp.
Trần An tiến lên trước: Tôi đi kêu Tín. Kêu nó nhanh chóng đưa cậu đến hậu cung.”
Chuyện của công ty, Trần An tuy hiểu biết một chút, nhưng không có hiểu bằng Trần Tín.
Hơn nữa khi Trần An đi về hướng hành lang, sắc mặt đều đen sầm, trên đường về rõ ràng đã gửi tin nhắn qua cho Trần Tín, bảo anh ta đợi ở trong sảnh, bây giờ vậy mà lại để chủ nhân đợi anh ta ngược lại?
Đến cửa phòng Trần Tín, Trần An khẽ gõ cửa phòng: “Tín! Em xong chưa? Cậu tư đang đợi trong sảnh đó!”
Cửa phòng sát vách đột nhiên mở ra, đó là phòng của Cố Duyên, nhưng Trang Tuyết lại ló đầu ra: “Trần An, anh về rồi à? Anh và cậu tư đi đâu vậy? Em luôn đợi anh đó.”
Trần An nhíu mày, không nói gì.
Mà trong phòng của Trần Tín—
Vào rạng sáng, sau khi ả điên nhỏ Thanh Ninh này đòi cơ thể của Trần Tín, cô ta từ phòng vệ sinh ra ngoài, chui vào trong chăn.
Lúc đó mặt của Trần Tín đúng thật là lúc trắng lúc xanh.
Nằm ở đó không để ý đến cô ta, hình như cũng không tốt lắm, dù sao bản thân mình đã là người của cô ta rồi; Nhưng mà lúc muốn nói chuyện với cô ta, còn chưa mở miệng, liền cảm thấy nói cái gì cũng đều ngại ngùng.
Thanh Ninh thì không có ngại ngùng như anh ta, kéo lấy cánh tay của anh ta gối đầu lên, ngọt ngào mà hỏi: “Thoải mái chưa?”
Trần Tín: “…”
Thanh Ninh khẽ cười một tiếng, lại nói: “Tay của em đau.”
“Rất đau sao?” Trần Tín lập tức có phản ứng, nghiêng người qua nhìn cô ta.
Cho dù chỉ bật một ngọn đèn giường nhỏ, nhưng tình hình trong chăn vẫn có thể nhìn rõ ràng. Thanh Ninh mặc một bộ đồ ngủ hai dây quyến rũ bằng tơ thật, nghiêng người đối diện với anh, rãnh ngực trắng nõn lại sâu thẳm đó hiện ra trước mắt anh ta.
Anh ta ngượng ngùng mà dời mắt đi, giống như là nhìn chỗ nào của cô ta cũng đều không đúng vậy.
“Ờm, thuốc giảm đau 12 tiếng uống một viên, buổi sáng em mới uống, bây giờ chắc là uống được rồi.”
Nói xong, anh quay người định đi xuống rót nước lấy thuốc cho cô.
Đôi chân nhỏ nhắn của Thanh Ninh vươn ra, cả đùi đều đè trên người anh: “Ngốc, lúc nãy em xuống đã uống qua rồi.”
“Uống rồi?”
Hô hấp Trần Tín trở nên khó khăn, cái đùi trắng nõn đó trực tiếp vắt lên người anh ta, khiến anh bất lực mà nuốt nuốt nước bọt.
Thanh Ninh thì không để tâm đến vấn đề này, ngược lại còn dụi dụi vào cánh tay anh hai cái như một lẽ dĩ nhiên, dùng khẩu khí nũng nĩu như mèo con; “Ừm. Chỉ khi uống thuốc giảm đau rồi, em mới có thể ăn sạch anh mà không cần bận tâm gì a!”
“Khụ khụ…”
“Trần Tín, đừng nói nữa, ôm em có được không? Em buồn ngủ quá, anh ôm em đi, em không ồn ào với anh nữa, cứ như vậy mà ngủ tới sáng đi!”
Trần Tín nghe vậy thì kinh ngạc, ngủ đến sáng, vậy không phải là người ở cả cái Tử Vi Cung này đều biết bọn họ tối qua ngủ với nhau?
Bọn họ còn chưa kết hôn, cũng không có hôn ước, mới ngày đầu tiên chính thức yêu nhau, cái tiến độ này quá là nhanh rồi, ảnh hưởng không tốt đúng chứ?
“Em…em không về nữa sao?”
Anh cố gắng ngước mắt lên nhìn cô, chỉ là nhìn chằm chằm vào mắt cô, không dám nhìn chỗ nào hết.
Thanh Ninh nhìn sâu vào anh một cái, đột nhiên uỷ khuất mà bĩu cái miệng lên, muốn khóc: “Anh…anh mới vừa lợi dụng em, bây giờ đuổi em đi sao?”
Lúc mấy chữ cuối cùng thốt ra, giống như cô thật sự đã có nước mắt rơi xuống rồi vậy, thanh âm mềm mại mà nghẹn ngào.
Đại não Trần Tín lập tức rối tung!
Anh ta lợi dụng cô?
Anh ta lợi dụng cô lúc nào?
Rõ ràng là anh ta bị cô lợi dụng có được chưa?
Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của cô, anh nghiến răng, cánh tay dài vươn ra tắt đèn giường, bảo vệ tay trái bị thương của cô trong bóng tối, cẩn thận ôm cô vào trong lòng.
Trong lòng Thanh Ninh lúc đó đắc ý vô cùng, xem ra, không phải bình thường cô quá cường mãn, giống với một nữ hán tử, mà là bởi vì không có người đàn ông nào làm cô mềm mại mà thôi. Nhìn đi, bây giờ đã có tình yêu đáp lại của Trần Tín rồi, cô cũng có thể mềm mại một lần, hơn nữa còn làm một cách thuận buồm xuôi gió!
Cơ thể nhỏ bé trong lòng của Trần Tín quá mềm mại, quá mịn màng, anh chỉ đơn thuần mà ôm cô, lúc nãy lúc sáng đèn không dám nhìn đi đâu cả, bây giờ tắt đèn rồi thì lại thành không dám sờ mó chỗ nào cả.
Bụng dưới của Trần Tín lại bùng lên một ngọn lửa.
Một số bộ phận nào đó trên cơ thể đã có biến hoá, con người bé nhỏ trong vòng tay cũng cảm nhận ra được rồi, còn mang theo thanh âm buồn ngủ, mệt mỏi mà nói: “Hơ ~buồn ngủ quá, ngủ thôi ~!”
Trần Tín: “…Ngủ ngon!”
Thanh Ninh rất nhanh đã ngủ rồi, tiếng thở đều đều lay động trước lồng ngực của anh, còn tâm trạng Trần Tín thì phức tạp, sau khi suy nghĩ lung tung một hồi, mới dần dần ngủ.
Giấc ngủ này, các chủ nhân không có ấn qua chuông, cũng không có ai làm ồn bọn họ, người mình yêu đang ở trong vòng tay của nhau, ngủ mãi ngủ mãi đã đến sáng.
Trần Tín muốn dậy, Thanh Ninh ôm lấy anh giống như con bạch tuộc.
Anh mở miệng khuyên nhủ, thực ra trong lòng cũng tham luyến cái cảm giác ấm áp cùng với cô thế này, cứ mãi dây dưa mà quấn quýt với cô trên giường, cuối cùng, tin nhắn của Trần An đến, lúc này anh ta mới không thể không kéo con bạch tuộc đang sáp trên người mình ra khỏi người một cách chính đáng, xông vào nhà vệ sinh nhanh chóng sửa soạn rồi ra ngoài.
Lúc Trần An đến gõ cửa, Trần Tín đang tìm một cái áo sơ mi lớn nhất ở trong tủ quần áo của mình, để cho Thanh Ninh có thể mặc lên và đi ra khỏi phòng của anh.
Nghe thấy bên ngoài cửa có người đang nói chuyện, anh ta cũng không kịp tìm nữa, trực tiếp quay người kéo lấy tấm chăn gói gọn Thanh Ninh lại giống như một con tằm, sợ cô lộ hàng.
Thực ra cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây, giống với váy hai dây của phụ nữ vào mùa hè, khắp chợ khắp phố chỗ nào cũng có.
Nhưng Trần Tín không biết bị làm sao nữa, bây giờ ở trong lòng, thật sự là ngay cả ngón chân của Thanh Ninh thôi cũng không muốn cho người khác nhìn thấy.
Thanh Ninh cười phụt một tiếng: “Đồ ngốc!”
Trần Tín bị cô cười mà đỏ mặt, cuối cùng lục ra được một chiếc áo sơ mi trắng tuyết tay dài ném cho cô.
Anh cao khoảng hơn 1,8 mét, áo sơ mi dài tay rơi xuống thân hình nhỏ nhắn 1,62 mét của cô, trực tiếp có thể làm đầm liền thân rồi, còn qua cả đầu gối. Trần Tín dùng tay ra dấu hai cái, cảm thấy được rồi, lúc này mới mở ra một khe cửa, chui ra ngoài, sau đó giúp cô đóng cửa phòng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...