Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 312: ỐM HƠN
Vẻ ngoài xuất chúng và vóc dáng cao ráo của Lăng Ngạo đến trước mặt mình, đồng tử của Bạch Ly Mạt co rút lại.
Vừa định lên tiếng, Lăng Ngạo bèn vẩy viên thuốc đã bóp nát trong tay mình vào mặt anh ta!
Bên ngoài viên thuốc có bọc một lớp kén, những bột phấn bên trong vừa gặp phải không khí đã ôxy hóa, lập tức biến thành làn khói trắng mịt mù.
Lúc Bạch Lý Mạt ngồi dậy, anh ta không phòng bị trước nên hít vào trong người, hai mắt choáng váng, trước lúc gục xuống, anh ta còn cắn răng nghiến lợi: “Anh! Là anh! Hồi trưa…”
Câu đằng sau vẫn còn chưa nói hết thì anh ta đã ngã vật về chiếc giường đằng sau.
Động tĩnh trong phòng không hề thu hút sự chú ý của binh lính canh gác bên ngoài, nhưng lại đánh thức cô gái nhỏ nhắn ở bên cạnh.
Cô híp mắt lại, nhìn thấy vòng khói mịt mù tỏa quanh chiếc giường của Bạch Ly Mạt.
Làn khói trắng bắt đầu lan về phía cô, trong làn khói mịt mù, một bóng người nhanh chóng đi về phía cô! Người đó cao ráo, ánh mắt lại quen thuộc đến như thế, còn đeo cái khẩu trang to.
Anh sờ soạng trong túi rồi lấy cái khẩu trang hơi ươn ướt ra, trong lúc Tống Vĩnh Nhi còn đang ngẩn ngơ thì anh đã chụp nó lên mũi cô!
Vào giây phút anh đến gần mình, dường như cô ngửi thấy được mùi hương của hoa Tử Vi.
Đó là mùi của chú.
Tống Vĩnh Nhi cứ ngỡ như mình đang nằm mơ, cô để mặc cho người ấy bế bổng mình lên.
Lúc đến phòng vệ sinh, Tống Vĩnh Nhi ngẩng đầu lên, cô mượn ánh sáng trong nhà vệ sinh, cuối cùng cũng xác nhận được ánh mắt của anh.
Là anh!
Chú của cô!
Lông mi cô hơi ươn ướt, cô thấy anh nhẹ nhàng đặt mình xuống, rồi lấy một bộ công cụ bảo vệ trên người mình ra để gắn lên bộ đầm của cô, rồi móc vào trong sợi dây dài bên ngoài cửa sổ.
Bàn tay mạnh mẽ giật thử thăm dò, lúc cảm thấy không có vấn đề gì, anh ôm cô lên, bước ra ngoài bệ cửa sổ, bảo cô ngồi bên bệ cửa sổ.
Anh tháo khẩu trang xuống rồi nhìn cô: “Bé ngoan, có sợ không?”
Những giọt nước mắt lập tức rơi lã chã, Tống Vĩnh Nhi biết nơi này là tầng 17.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt trong trẻo của cô đượm vẻ kiên định: “Không sợ”.
Lăng Ngạo bật cười.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô rồi vươn tay ra ngoài cửa sổ, búng tay cái chóc, bên trên lập tức có người kéo mạnh Tống Vĩnh Nhi lên.
Chẳng qua cô chỉ có 40kg mà thôi, lúc ở Mạc Ly Quốc đã ốm đi nhiều, chút kí của cô không là gì với Trần An cả.
Với lại Lăng Ngạo sợ cô xảy ra chuyện, hai anh của anh ôm chặt eo cô, chân của cô, ngón chân của cô…
Cho đến khi cô cách mình vẫn lúc một lần, cho đến khi cô có thể vươn tay chụp lấy cửa sổ trên lầu rồi được Trần An nắm lấy, cô nhấc chân trèo vào trong.
Lăng Ngạo hài lòng nhìn cơ thể của cô mất hút, rồi lại nhìn thấy sợi dây thừng được thả xuống một lần nữa.
Anh lại đi đến trước bồn rửa tay, thấm ít khẩu trang của mình một chút, vắt khô rồi đeo lại lên mặt, mở cửa phòng vệ sinh ra, đi trở lại trong phòng ngủ.
Tống Vĩnh Nhi và Trần An ở trên lầu đều đợi đến nỗi sốt ruột không thôi, bọn họ đều thò đầu ra nhìn xuống dưới.
Bên dưới lầu không hề có bóng dáng Lăng Ngạo!
Trần An sốt ruột vô cùng, Tống Vĩnh Nhi cũng sốt ruột, trong lòng hận muốn chết, không kềm lòng nổi mà trút giận vào Trần An: “Sao đàn ông các anh đều như vậy thế, thành công chạy trốn là phúc lắm rồi mà còn chạy vào trong nộp mạng! Tôi hận điểm này của các anh nhất!”
Cô không dám nói lớn tiếng, chỉ sợ bị người xung quanh để ý đến.
Một đôi bàn tay siết lại rất chặt thành nắm đấm nhỏ, cũng không biết đang đạp cái gì, hai chân cô sốt ruột đến mức nhảy lên mãi.
Trong lòng Trần An có quỷ, lần trước không nên trở về giữa chừng.
Nhất là thấy Lăng Ngạo làm lại chuyện anh ta đã từng làm, anh ta đợi trên lầu, cảm giác ấy đúng là sống không bằng chết!
Anh ta cũng siết chặt nắm đấm rồi thì thầm: “Cô chủ, để tôi xuống xem sao!”.
Tống Vĩnh Nhi vội vàng cản lại: “Anh xuống đấy thì tôi biết làm thế nào? Thiếu đi một người rồi lại một người! Hay là anh thả tôi xuống đi!”
“Thế thì không được!”
“Vậy anh cũng đừng xuống!”
Tống Vĩnh Nhi sốt ruột đến mức bật khóc, cô muốn kéo Lăng Ngạo trở về để cắn anh ta một phát thật mạnh!
Khốn kiếp!
Vào giây phút căng thẳng rồi mà làm càn!
Không biết cô lo lắng à!
Vào lúc Tống Vĩnh Nhi và Trần An sốt ruột không thôi, rốt cuộc Lăng Ngạo đã quay trở lại.
Những ngón tay thon thả như tay của nghệ nhân chơi đàn nắm chặt lấy dây thừng, kéo xuống, đeo quanh người mình, sau khi đóng khóa, giật giật thử, anh nhẹ nhàng ngả người ra ngoài cửa sổ, trước lúc bỏ đi, còn không quên cẩn thận lau sạch sẽ dấu tay và dấu chân trên mặt đất rồi đóng cửa sổ lại.
Trong bóng đêm, ánh sao lấp lánh bao phủ lấy người đàn ông mà cô yêu, hành động của anh nhẹ nhàng và thoải mái vô cùng, được cuốn lên trên lầu một cách dứt khoát như thế.
Đợi đến khi Tống Vĩnh Nhi và Trần An sốt ruột vươn tay ra, cuối cùng cũng kéo Lăng Ngạo vào trong phòng, hai chân Trần An hơi mềm ra.
Tống Vĩnh Nhi vùi đầu vào trong lòng Lăng Ngạo, trong lòng cô vừa cảm động lại vừa tức giận, cô há miệng cắn vào cánh tay của anh!
Kết quả, không làm anh đau mà lại khiến cho răng cô tê rần!
Tống Vĩnh Nhi bụm miệng lùi về sau, cô tủi thân bật khóc thành tiếng: “Hức hức, anh tập cho cơ bắp cứng thế làm gì!”.
Lăng Ngạo giữ lấy mặt cô, anh ân cần mà hỏi: “Sao hả? Cắn đau à?”
Đôi mắt đen thẳm của anh đượm vẻ căng thẳng, anh giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, quan sát một hồi.
Gương mặt trẻ con ấy đã ốm đi rồi!
Lúc ở cung Tử Vi, khó khăn lắm anh mới có thể nuôi cho cô có tí thịt!
“Anh làm em sợ chết mất!” Tống Vĩnh Nhi hất tay anh đi, rồi vùi đầu vào trong lòng anh một lần nữa.
Cơ thể của chú, tiếng tim đập của chú, đôi tay của chú, hương vị của chú!
Cô tham lam vùi sâu vào lòng anh hít lấy hít để, hít lấy mùi hương hoa Tử Vi vừa mát mẻ lại vừa quen thuộc, những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã.
Trần An đóng cửa sổ, anh quay người nhìn hai người bọn họ, dù đã cố gắng không làm phiền anh và cô nhưng không thể không nói: “Có phải chúng ta nên rời khỏi nơi này không?”
Tống Vĩnh Nhi sững sờ, nghe lời Trần An nói mới sực tỉnh táo lại.
Cô căng thẳng níu chặt lấy áo Lăng Ngạo, cô ngẩng chiếc cằm gầy gò của mình lên để nhìn anh. Vào giây phút ấy, nhìn từ khoảng cách gần, trông cô còn ốm hơn nữa!
Lăng Ngạo thương xót vuốt ve cằm cô, anh dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh sẽ không để em lạc nữa đâu.”
Ba người bọn họ bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lăng Ngạo ôm Tống Vĩnh Nhi, anh nhìn Trần An: “Đêm nay chúng ta không đi. Cứ nằm viện như bình thường thôi, đợi đến lúc nên xuất viện thì chúng ta đi.”
Trần An hết sức ngạc nhiên khi nghe thấy thế: “Cậu tư!”
“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Bây giờ bên dưới xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của người bình thường là vội vàng bỏ chạy. Nhưng đừng quên, lúc chúng ta đi vào đây, Bạch Ly Mạt còn chưa quyết định sẽ đến nước Đức, anh ta đến đây một cách đột ngột, bởi thế chúng ta cũng đừng hoang mang, cứ nằm đây như bình thường là được rồi.”
Lăng Ngạo nghiêm túc nhìn Trần An, dường như anh biết được Trần An đang lo lắng về điều gì bèn nói: “Cậu yên tâm đi, ở dưới không còn sót lại chứng cứ gì bất lợi với chúng ta đâu, còn Bạch Ly Mạt…Ha ha.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...