Truyện Hôn Là Nghiện

Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 308: KÊU CỨU
Trần An có chút xấu hổ mà xoa xoa giữa mày.

Trong lòng anh ta đang suy nghĩ an ủi em trai và Hạ Thanh Ninh thế nào, mà Hạ Thanh Ninh càng lúng túng hơn anh ta, cô đỏ bừng mặt đứng lên cúi người xin lỗi: “Em xin lỗi, em vốn không biết ông nội của mình lại như vậy. Em thật sự xin lỗi!”

Trần An lập tức đứng dậy, ra vẻ thoải mái cười nói: “Chuyện này không liên quan đến em!”

Trần Tín im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Ninh nói: “Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Trong nháy mắt, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, anh cả từng nói xác suất hai người có thể gặp nhau rồi kết hôn rất nhỏ. Anh ta gặp được Hạ Thanh Ninh và động lòng nên không thể bỏ cuộc nhanh như vậy.

“Nếu em chắc chắn muốn ở bên cạnh anh thì cho dù con đường tương lai khó khăn thế nào thì anh nhất định sẽ kiên trì đi đến cuối đường mới thôi!”

Trần Tín nghiêm túc nhìn Hạ Thanh Ninh, sau đó anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh cô nắm lấy tay cô: “Hạ Thanh Ninh, anh đã quyết tâm cũng chuẩn bị sẵn sàng, em thì sao?”

Hạ Thanh Ninh ngước lên nhìn anh ta, dùng sức gật đầu: “Ha ha ha! Em cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng anh không cần lo lắng, nếu phía trước không có đường đi thì chúng ta không đi nữa, chúng ta nhảy xuống biển ngồi tàu thuỷ!”

Trần Tín bật cười thấy cô nói đùa thì không khỏi cảm thấy yên tâm hơn.

Trần Tín ôm cô vào lòng, không nỡ lòng buông ra.

Trần An cũng không ngờ tính tình của Kiều Trạm Đông lại không tốt như vậy, theo lý thuyết ba chịu mất mặt nên sẽ không đến cửa cầu hôn nữa, nhưng hiện tại hai vợ chồng ngọt ngào như vậy, sao có thể chia tay chứ?

Trong nhất thời, Trần An đã thầm quyết định trong lòng!

Nếu sau này cậu Tư vào cung, anh ta làm ngự thị cho cậu Tư, xin cậu Tư cấp Trần Tín một chức vụ có quyền lợi có mặt mũi tự lập môn hộ, vậy thì Kiều Trạm Đông sẽ không khinh thường bọn họ nữa.


Ánh đèn rực rỡ, bóng đêm mờ mịt.

Sau khi rút máu, quân đội nước Đức, lãnh đạo cao cấp địa phương đều đi tới phòng của Bạch Ly Mạt, bọn họ cố gắng thăm hỏi và xin lỗi anh ta và Tống Vĩnh Nhi!

Bạch Ly Mạt rất tức giận, bắt Tống Vĩnh Nhi, so một bắn chết anh càng nghiêm trọng!

Anh ta không đồng ý với lời giải thích của nước Đức, bên nước Đức cũng tỏ vẻ nhất định sẽ điều tra đến cùng, còn nói đã nắm giữ một số chứng cứ chứng minh phần tử khủng bố Đông Âu làm chuyện này, mục đích muốn châm ngòi chia rẽ quan hệ của nước Đức và Mạc Ly Quốc, mong Bạch Ly Mạt đừng tức giận, không được mắc mưu!

Tống Vĩnh Nhi giả vờ không hiểu, nhưng trong lòng sắp nở hoa rồi.

Phần tử khủng bố Đông Âu gì chứ, đúng mà đoán mò!

Nhưng cô biết rõ đối phương là ai cũng sẽ không vạch trần, mặc kệ bọn họ điều tra theo hướng đó.

Bữa tối cũng được đưa tới phòng bệnh.

Sau bữa tối, Tống Vĩnh Nhi luôn nghĩ đến y tá, cô phải làm thế nào mới có thể lấy được thiết bị điện tử lặng lẽ không một tiếng động để lên mạng chứ?

Lúc này bác sĩ gõ cửa đi vào.

“Điện hạ!” Ông ta mỉm cười chào hỏi Bạch Ly Mạt, lại nói với Tống Vĩnh Nhi nói: “Hoàng tử phi, báo cáo kiểm tra máu của cô đã có, trong cơ thể cô đã sinh ra kháng thể chống lại vắc-xin chó dại, cho nên cô không sao cả, trong tình huống bình thường không cần sợ kháng thể không đủ mạnh nên sẽ tiêm bốn mũi để cơ thể dần thích ứng, tiếp tục nâng cao kháng thể. Còn số liệu xét nghiệm hiện tại của cô hoặc là đã tiêm đủ bốn mũi hoặc là chỉ còn một mũi chưa tiêm. Nhưng số liệu của kháng thể đã có.”

Sắc mặt Tống Vĩnh Nhi hoàn toàn thả lỏng.

“Cảm ơn ông.”

“Không khách khí, chúc cô ngủ ngon! Điện hạ ngủ ngon!”

Bác sĩ rời đi.

Nhưng Bạch Ly Mạt lại giống như đang suy nghĩ.

Cô nhóc nói hình như mình đã tiêm vắc-xin phòng chó dại trong giấc mơ, nhưng sao cô lại có thể kết luận chính xác chuyện trong giấc mơ chứ?

Ngay từ đầu anh ta chỉ cho rằng đó là một giấc mơ mà thôi, nhưng hiện tại hình như là không phải.

Nếu một người chưa từng tiêm vắc-xin phòng chó dại thì sao trong cơ thể lại có kháng thể chứ?

Nói cách khác lời cô nói không phải là giấc mơ!

Nếu lời cô nói không phải là giấc mơ, không lẽ cô đã nhớ lại mọi chuyện sao?

Dù sao cô đã chịu kích thích, thôi miên cũng không phải cả đời, lỡ chuyện buổi sáng kích thích làm cho cô nhớ lại thì không phải anh ta mất nhiều hơn được sao?

Trong đầu anh ta hiện ra dáng vẻ Tống Vĩnh Nhi lộng lẫy chói lọi thì không khỏi thầm nghĩ nhưng không mở miệng.

Nhất là hôm nay, cô vốn vui vẻ trên giường nhưng không cho anh ta đến gần!


Bạch Ly Mạt lập tức buồn bực.

Anh ta nhắm mặt lại, trong lòng tính kế!

Anh ta nhấn chuông ở đầu giường nói một quan viên bảo vệ Mạc Ly Quốc mang máy tính bảng đi vào, anh ta chơi một lát rồi cười khẽ, giống như lơ đãng nói một câu: “Không ngờ tốc độ mạng trong bệnh viện lại nhanh như vậy!”

Tống Vĩnh Nhi đưa lưng về phía anh ta giả vờ ngủ, lỗ tai lập tức dựng lên!

Khoảng một tiếng sau, Bạch Ly Mạt không chơi nữa.

Anh ta đặt máy tính bảng lên tủ đầu giường, nói với bóng lưng của cô: “Chí Bảo? Chí Bảo?”

Cô giả bộ ngủ, không để ý tới anh ta.

Anh ta khẽ thở dài một tiếng: “Lại ngủ rồi, ngủ thật nhiều!”

Anh ta nằm xuống, dùng bàn tay không bị thương tắt đèn lớn đi, chỉ để lại đèn nhỏ gần cửa, ánh sáng lập tức mờ tối!

Tống Vĩnh Nhi cắn răng chịu đựng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô không nhớ rõ mình đã chờ đợi trong bao lâu, cô gọi: “Bạch Ly Mạt! Bạch Ly Mạt!”

Anh ta không hề phản ứng!

Tống Vĩnh Nhi quyết tâm vén chăn lên, trong lòng đều nghĩ đến Lăng Ngạo!

Cô đi dép và ôm máy tính bảng trên tủ đầu giường, nhanh như chớp chạy vào nhà vệ sinh!

Cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, Bạch Ly Mạt lập tức mở mắt ra!

Trong bóng đêm!


Ánh mắt sắc bén lập tức quét sạch tất cả!

Hơi thở đầy nguy hiểm!

Tống Vĩnh Nhi ngồi trên nắp bồn cầu, lo lắng mở máy tính bảng, phát hiện thật sự có thể kết nối mạng, cô lập tức mở tài khoản hộp thư của mình, lúc cô định nhập mật mã thì cửa nhà vệ sinh đã khóa trái lại có người đột nhiên dùng chân đá văng ra!

Vẻ mặt Bạch Ly Mạt hung dữ đứng ở cửa, thân hình cao lớn gần như chặn hết cửa nhà vệ sinh!

Tống Vĩnh Nhi sợ tới mức mặt trắng bệnh, cô định giải thích nhưng Bạch Ly Mạt đã cướp máy tính bảng trong tay!

Anh ta nhìn chằm chằm vào tên đăng nhập của hộp thư, phẫn nộ nắm lấy cổ áo cô đè cơ thể nhỏ bé lên vách tường, tuyệt vọng rống giận: “Vì sao lại gạt tôi? Vì sao?”

Lăng Ngạo trên lầu lập tức tỉnh lại từ trong mơ!

Nghê Chiến với Trần An và Trần Tín cũng cảnh giác!

Lúc mọi người cho rằng mình nghe nhầm thì trong không khí bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, tiếng cô gái kêu lên thảm thiết: “A ~! Cứu mạng ~!”

Mồ hôi lạnh toát ra!

Trái tim muốn nổ tung!

Áo ngủ của Lăng Ngạo lập tức ướt đẫm!

Tiếng kêu cứu của bé ngoan!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui